TIỄN NGƯỜI EM XUẤT GIA
Chiều hôm ấy em giả từ đất mẹ
Mến đạo vàng rồi vội hướng ra đi
Lòng bâng khuâng như lưu luyến những gì
Dâng tất cả đời em cho đạo pháp
Nẽo em đi có gió buồn mang mát
Có mẹ già xách giỏ tiễn em đi
Cảnh u buồn tình mẫu tử phân ly
Nhưng vẫn quyết ngày em đi tìm lẽ sống
Bao năm qua em là người lạc lõng
Nay về đây thể hiện một con người
Sống hiền hòa trong chiếc áo lam tươi
Cho tất cả trở về chân thiện mỹ
Rán lên đi hởi người em tri kỷ
Đừng bao giờ trở lại dáng ngày xưa
Đời tu hành chỉ hai buổi muối dưa
Sống thanh đạm nhưng bao giờ cũng đẹp
Tâm tự tại hãy in sâu sắt thép
Để diệt trừ bao mộng tưởng cuồng si
Sáng mai đây giả biệt tình kỳ
Chúc em càng tiến trên con đường đạo pháp
{—]–{
Năm nay ba mặt ngồi ăn uống
Chẳng biết năm sau
thiếu mặt nào
Dép dưới giường lên giường vội biệt
Sống ngày nay ai biết được ngày mai
Hơi thở này đây ra khỏi miệng
Biết còn trở lại hoặc đi luôn?
{—]–{
Ai lơ lững như thuyền nan không bến
Ai hận đời không một chút tình thương
Ai thấy mình sao lạnh lẽo thê lương
Mơ kiếp sống đượm mùi hương giải thoát
Thì đây, mắt Thế Tôn nhìn xa muôn dặm
Lòng Thế Tôn như bể thẳm xanh màu
Tay Từ thắp đuốc giữa đêm thâu
Với pháp nhũ đầy vàng châu cảm mến
{—]–{
Lung kê hữu thực than hoa cận
Dã hạc vô lương thiên địa khoang
(Gà ở trong lồng có thức ăn nước uống, nhưng
gần lò lửa nước sôi
Còn con chim Hạc không có lương thực, nhưng
tự do ở trời đất rộng mênh mông)
Kẻ trần thế danh và lợi không thiếu, nhưng
ràng buộc bởi cuộc đời, sống không thong thả, chết đi vào sanh tử. Người tu
không lợi không danh, sống thong thả chết an vui giải thoát. (đây nói với người
chuyên tu chứ người không tu thì như người đời mà thôi)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét