TÂM VÀ TÁNH
Khi chúng ta còn mê trong
Phật pháp gọi là Tâm đến khi giác ngộ gọi là Tánh. Như vậy Tâm với Tánh là một.
Thiền tông tu thấu đạt được tánh gọi là Minh tâm kiến Tánh. Kiến tánh mới thành
Phật. Ai có đủ khả năng đạt đến trình độ Minh tâm? “Minh” là một động từ, do đó có thể biết hiện
tại tâm chúng ta chưa minh, vì còn mê cảm. Việc tu học của Thiền tông là phá
trừ mê cảm, khôi phục lại tự tánh. Cho nên khi đã khôi phục lại tự tánh rồi gọi
là Bổn tánh, như Phật gọi là Chân như. Lúc nào kiến tánh minh tâm rồi lúc đó
mới gọi là Phật không còn là phàm phu nữa. Phật và chúng sanh khác nhau chổ mê
và giác. Phật và Bồ tát vẫn mặc áo, ăn cơm, phàm phu cũng mặc áo ăn cơm. Phàm phu
có công việc của mình, Phật và Bồ tát cũng có công việc của các vị ấy. Nói trên
mặt sự tướng thì có hai, chỉ khác nhau ở chỗ cảnh giới không đồng. Phật và Bồ
Tát có trí tuệ chân thật, chân chính là vô sở bất tri, vô sở bất năng. Điều này
một con người bình thường không thể nào làm được. Tìm một người tu thiền đạt được như vậy,
thành tựu như vậy trong một đời thật không dễ tìm ra một người. Cho nên Phật
dạy trong kinh Đại tập, thời mạt pháp chỉ nương vào đới nghiệp vãng sanh của
pháp môn Tịnh độ mới dễ dàng thành tựu, còn tu các pháp khác khó đạt khó thành./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét