Người tu học phải đủ hai phần là pháp
học và pháp hành. Ta thường nói Tu Học. Tu là thực hành, còn Học là nghe nhìn
trên lời nói và chữ nghĩa. Cái học bổ túc cho cái hành, cái hành làm sáng tỏ
cho cái học. Bất cứ việc đời hay việc đạo người ta cũng phải học trừ ra những
vị đã có túc nghiệp đời trước lưu lại không cần học nhiều mà họ thành người
xuất chúng. Đức Phật nói: “ Ai hiểu được pháp kẻ đó sẽ hiểu được Phật, và ai
hiểu được Phật người ấy sẽ hiểu được pháp.” Vậy học để hiểu là một phần quan
trọng trong việc tu tập. Nhưng học hiểu mà không hành thì cũng như có hạt giống
không đem gieo xuống đất thì cái học ấy vô hiệu hóa. Lại có người học không để
hành mà để nói thì đồng như không học. Ví như đi rao bán bánh cho người ta ăn
mà bụng mình để đói, trong kinh ví dụ như cái vá múc canh, tiếp xúc với đồ ăn
nhưng cái vá không hề biết mùi vị của thức ăn mặn hay ngọt tí nào. Người nào
chuyên học để nói kinh gọi là vá múc canh.
— {–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét