Mục đích duy nhất của người niệm Phật là cầu vãng sanh.
Ø Nhất định không nên cầu chứng đắc.
Ø Nhất định không nên cầu cảm ứng.
Ø Nhất định không nên cầu thấy Phật.
Vì
người niệm Phật cầu mong chứng đắc, thì vô tình đã đem pháp niệm Phật A Di Đà
biến thành pháp tu tự lực để tìm cầu chứng đắc. Thì đây không khác gì hơn một
pháp tu tự lực. Pháp tu tự lực trong một triệu người tu hành mới tìm ra được
một người thực hiện lý tưởng giải thoát.
Thế nên ta chỉ đi con đường muôn
người tu muôn người đắc, muôn người tu
muôn người thành đạo.
Cầu được thấy Phật là cầu
vọng, đưa người đến chổ vọng tưởng, vọng tưởng thì sẽ cảm ứng đến vọng. Những
hiện tượng thấy đó sẽ không bao giờ thật. Tại vì đã vọng rồi thì không còn đâu
chân thật nữa.
Câu chuyện kể rằng: Cuối
đời nhà Minh, có người tên là Ngu Thuần Hy, người này tu giỏi đến nổi nhìn một
người nào thì biết được quá khứ của người đó như thế nào. Nhìn một người biết
người ấy mấy ngày nữa bị nạn. Đoán trước
thời tiết trời mưa hay nắng, biết được quá khứ vị lai. Có rất nhiều
người quá kính phải quỳ xuống bái phục tôn làm sư phụ. Tin này đến tai ngài
Liên Trì, Ngài nghiêm sắc mặt, viết những lời cứng rắn rằng: Ông phải mau mau thành tâm sám hối đi, tu
hành đi, đem tất cả công đức hồi hướng cho oan gia trái chủ. Thành tâm niệm
Phật cầu giải nạn đi. Nếu ông đứng đó mà tự cho là được chứng đắc, thì đến một
lúc nào đó, bị nhập đã quá sâu rồi, dẫu mười phương chư Phật xuống cứu cũng
không được. Ông đừng ở đó mà nói chứng đắc.
Ông Ngu Thuần Hy nghe vậy giật mình tỉnh ngộ. Khi giựt mình tỉnh ngộ thì
tất cả thần thông gì mà ông ta có được tự nhiên đều biến mất đi đâu hết. — {–
Ma
ma Phật Phật cũng do ta
Ma
Phật khác nhau chổ chánh tà
Giác
Phật mê là ma đó vậy mà
Chơn
như là Phật vọng là ma.
— {–
Trần
thế chỉ là chổ tạm nương
Cũng
như quán trọ ở ven đường
Mỗi
người là khách dừng chân tạm
Rồi
sẽ ra đi về chốn viễn phương
— {–
Hôm
nay nhiệt tâm làm
Ai
biết chết ngày mai
Không
ai điều đình được
Với
đại binh thần chết.
— {–
“Diêm
Vương chỉ định canh ba chết
Không thể nán lại đến canh năm”
— {–
Lời
nói là vốn oan khiên
Cũng
vì mở miệng lụy phiền đến thân
Lời
ăn tiếng nói ân cần
Suy
xét chính đáng muôn phần khỏi lo.
Một
lời mà lỗi quá to,
Tan
nhà mất nước cũng do miệng mình
— {–
Bớt
nói một câu chuyện
Bớt
sanh một lỗi quấy
Thêm
một câu niệm Phật
Thêm
nhiều duyên giải thoát.
— {–
Thân
nầy không bao lâu
Sẽ
vùi sâu đáy mộ
Như
cây khô khúc gỗ
Vứt
bỏ vì vô thức.
Kinh
Pháp Cú
— {–
“Kim Ô tợ tiển, ngọc thố như thoan”
(Tối sáng như tên bắn, ngày
tháng tợ thoi đưa)
— {–
Khó
thay được làm người
Khó
thay được sống thọ
Khó
thay Phật ra đời
Khó
thay được nghe pháp
Kinh
Pháp cú.
— {–
Người
ơi sớm thoát khỏi Ta bà,
Trẻ
tuổi rồi đây cũng đến già
Địa
ngục không đàng sao lại đến
Thiên
đường có cửa chẳng hề qua
Quanh
năm bận bịu đàn con dại
Sớm
tối say mê đám ruộng nhà
Chẳng
biết phù sanh đời giả tạm
Tầm
về Cực Lạc khỏe lòng ta.
— {–
Tuổi
trẻ thân tráng kiện
Đến
già sắc biến suy
Bệnh
hoạn rồi phải chết
Sum
họp để chia ly
Đâu
có theo ý mình
Mạng
sống thật giả tạm
Vạn
vật đều vô thường,
Thời gian đã qua rồi
Không
bao giờ trở lại
Hãy
lấy đó mà suy
Tinh
tấn quyết hành đạo
Thẳng
tiến đến Niết bàn,
Mới
thoát khỏi sanh tử
Dứt
sạch hết sầu khổ.
— {–
Là
Phật tử tâm luôn giác biết
Cõi
thế gian quả thật vô thường.
Đổi
dời sanh tử tan thương
Cõi
nước tuy lớn cũng dường mong manh,
Thân
tứ đại sanh thành tử hoại,
Già
bệnh đeo khổ ải quả không
Hợp
hòa năm ấm lửa vòng
Chỉ
là ảo ảnh, ngã không thể tìm.
Thế
mới biết trần gian hư huyển
Diệt
lại sanh biến chuyển vô thường
Chúng
sanh mê đắm chấp nương,
Vô
ngã chấp ngã vào đường khổ đau.
Tâm
là cội nguồn bao nghiệp ác
Thân
nghe theo tạo các tội khiên
Xuống
lên sanh tử triền miên
Tội
kia đầy dẫy như miền rừng hoang
Người
con Phật phải toan quán sát
Đạo
lý này bao quát đường tu.
Đó
là thiền quán công phu
Dứt
mê chuyển nghiệp khỏi tù tử sanh./.
(Vô thường: Giác Thiện)
— {–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét