SỢ HÃI ĐỐI VỚI VẤN ĐỀ SANH TỬ
Sự chết là một vấn đề sợ
hãi đối với người chưa hiểu rõ về chân tướng của vũ trụ và nhân sinh. Nếu một
khi đã liễu giải thì tâm sợ hãi của chúng ta hoàn toàn không có. Phật dạy mạng
sống là vĩnh hằng, không mất. Nói cách khác, căn bản là không có chết, chết chỉ
là một vọng tưởng. Thân thể này không phải là ta, là của ta, vì mọi người chấp
nó là của ta nên sinh ra sợ hãi. Nếu hiểu thân thể này không phải là ta thì làm
sao có sợ hãi được. Ví như y phục chúng
ta đang mặc, không phải là của ta thì khi nó cũ chúng ta thay đổi y phục mới.
Thân xác này cũng vậy, nếu nó không phải là ta, là của ta, lúc nó hư hoại tan
rã, chúng ta đổi lấy một thân thể mới, hiểu như vậy, chúng ta có tự tại hay
không? Đó là một sự thật. Vì thế phật dạy thân này không phải là ta, là sở hữu
của ta, tương tự như y phục vậy. Nếu chúng ta có được thái độ nhìn nhận sinh tử
như thế thì chúng ta rất phi thường tự tại. Như vậy ta là cái gì? Theo Phật
giảng cái ta là chân tâm. Người ngoại quốc gọi là “ tôi nghĩ tôi làm ”, đó là
nói theo các nhà triết học. Nó thuộc thế giới vô hình, nên chúng ta gọi là tinh
thần hay tâm linh. Nhưng nố chưa thật sự là của ta, mà cái chân tâm của ta cao
hơn cái này một bậc. Các triết gia cho rằng cái suy nghĩ là của ta, song kinh
phật nói đó là thức. Vậy thức là gì? Thức là phần tác dụng của tâm, nó có đầy
đủ khả năng quan sát tác dụng của tâm. Nó có thể gọi là bản thể hay chân tâm,
trong kinh điển còn gọi nhiều tên khác nữa. Như kinh Viên Giác gọi là Viên giác
tánh, Kinh Pháp Hoa gọi là Phật tri kiến v.v. cái này chân chính là cái của ta.
Thân thể này không phải của ta, vì mất thân này lại thọ thân khác tiếp nối. Vì
vậy, đối với thân thể này, chúng ta không cần phải quá chăm sóc, nhưng cũng
đừng có ý vất bỏ nó đi. Chăm sóc cũng sai lầm, chán ghét nó cũng sai lầm, tất
cả đều tùy duyên tự nhiên, thuận theo tự nhiên thì đời sống sẽ tốt đẹp./.
(Trích: Phật giáo là gì:
Pháp sư Tịnh Không- Tâm An dịch)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét