Một thời, Thế
Tôn ở Savatthi tại tinh xá ông Anathapindika thanh niên Subha đi đến Thế Tôn,
sau khi chào và hỏi thăm, liền ngồi xuống một bên, bạch Thế Tôn:
- Thưa Tôn giả Gotama, do nhân gì, duyên gì giữa
loài người với nhau chúng tôi thấy có người xấu xí, có người đẹp đẽ.
- Này Thanh niên, hãy nghe và suy nghiệm kỹ, Ta sẽ
nói:
Ở đây, này
Thanh niên, có người đàn ông hay người đàn bà, hay phẫn nộ, nhiều phật ý, bị
nói đến một chút thời bất bình, sân hận khởi lên, chống đối và tỏ lộ bất mãn.
Do nghiệp ấy, sau khi mạng chung bị sanh vào cõi dữ, ác thú. Nếu được tái sanh
trong loài người, người ấy phải chịu xấu xí.
Nhưng ở đây,
này Thanh niên, có người đàn bà hay đàn ông, không phẫn nộ, không sân giận,
không nhiều phật ý, dầu cho bị nói đến nhiều cũng không bất bình, không sân
hận, chống đối và tỏ lộ bất mãn. Do nghiệp ấy, sau khi mạng chung được sanh vào
thiện thú, thiên giới. Nếu tái sanh trong loài người, người ấy đẹp dẽ.
(Trung Bộ III, Kinh Tiểu
Nghiệp, Phân Biệt)
Lời bàn: Mỗi người sanh ra trên cõi đời
đã mang một thân phận. Ai cũng mong muốn mình đẹp đẽ, khả ái đồng thời chẳng ai
muốn mình xấu xí, khiếm khuyết khó nhìn. Tuy nhiên, chính dung mạo của mỗi cá
nhân trong hiện tại đã phản ánh một cách trung trực, rõ ràng nhất về nghiệp
nhân của họ.
Tác nhân cơ bản và quan trọng nhất ảnh hưởng đến
dung mạo xấu xí, khiếm khuyết là nghiệp được tạo ra do sự nóng nảy, sân hận,
thiếu kiềm chế, bức xúc, chống đối và bất mãn. Không cần đợi kiếp sau, chỉ ngay
trong hiện tại, những tâm lý và hành vi kể trên đã tàn phá, hủy hoại và làm
thay đổi đáng kể diện mạo của người nóng giận.
Ngược lại, người có tâm hoan hỷ, hòa ái, bình tĩnh,
khoan dung và tràn đầy tình thương thì nét đẹp trên dung mạo vốn có của họ cũng
được nhân lên nhờ năng lượng của hoan hỷ và hòa ái, rất dễ gần gũi và thân
thiện. Bởi tâm không bị lửa nóng giận thiêu đốt, mặt mũi không bị phẫn nộ làm
biến dạng mà rạng rỡ, tươi vui làm họ đẹp thêm lên. Đây cũng chính là nghiệp
nhân cho nhan sắc đáng yêu của người ấy trong hiện tại và mai sau.
Vì thế, người con Phật cần giữ vững chánh niệm để đạt
được tự chủ, bình tĩnh trong mọi tình huống của cuộc sống. Mặt khác, nuôi dưỡng
và tăng trưởng lòng từ để thương yêu, tha thứ, bao dung và nhất là dùng từ tâm
chuyển hóa nóng nảy, giận hờn là nghệ thuật sống an vui theo lời Phật dạy.
Chính những điều ấy là chất liệu để hình thành nên vẻ khả ái, đáng yêu nơi tự
thân của mỗi cá nhân./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét