Bố thí và cúng dường là pháp tu phổ biến của hàng
phật tử. Tuy nhiên, để đạt được sự bố thí và cúng dường đúng như pháp là việc
không phải dễ dàng đối với người thí và cả người thọ thí. Người thí chủ thực
hành bố thí và cúng dường trước hết phải xuất phát từ sự hân hoan, hoàn toàn tự
giác và tự nguyện. Phát tâm bố thí và cúng dường phải đứng trên nền tảng tịnh
tín. Bỡi lẽ, nếu thiếu tịnh tín thì việc làm cao cả ấy sẽ lệch hướng, chỉ nuôi
lớn lòng ngã mạn vì thấy rằng ta là kẻ ban ơn. Vì “của cho không bằng cách
cho”, do vậy chưa hẳn nhiều tiền lắm của mà thực hành được tịnh thí. Mặt khác,
tu tập bố thí và cúng dường phải thành tựu hoan hỷ, vui vẻ khi đem niềm vui đến
cho người. Đây là ba yếu tố cơ bản người thí chủ cần tu tập để đạt được sự bố
thí và cúng dường như pháp.
Đối với chúng Tăng, những người thọ thí, lại càng
phải nổ lực để hoàn thiện tự thân hơn vì bao giờ “của biếu là của lo, của cho
là của nợ”. Nếu không trau giồi, tu sửa thân tâm, đoạn trừ phiền não thì “tín
thí nan tiêu”. Sự thọ nhận càng nhiều chỉ mang nợ đàn na thí chủ càng lớn nếu
không tạo ra công đức để hồi hướng cho thí chủ. Vì vậy, song hành với tịnh thí
của người thí chủ thì người thọ nhận phẩm vật bố thí, cúng dường phải đạt được
sự thanh thịnh, tức sự thọ nhận với tâm thanh tịnh, tâm của người nhận đã và
đang đoạn tận tham lam, sân hận và si mê.
Do đó, để
việc bố thí và cúng dường như pháp, đạt được lợi ích lớn, công đức vô lượng thì
người thí chủ và người thọ thí phải thành tựu “thí vật có sáu phần “như lời Đức
Phật dạy .
(Lời bàn: Quảng Tánh – Tăng Chi Bộ
III, phẩm chư Thiên)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét