Trong một dịp Tăng đoàn cùng vân tập tại Núi Linh
Thứu để nghe Đức Phật ban pháp có đến 1.200 vị Tỳ kheo tham dự. Hôm nay đức
Phật ngồi trên tòa cao nhưng không nói một lời nào. Một phút trôi qua, hai
phút… gần năm phút, nhưng Đức Phật vẫn im lặng. Một số chư Tăng bắt đầu tự hỏi:
“Trong chúng có gì lỗi lầm với Đức Thế Tôn, tại sao Ngài không nói? Hay có thể
hôm nay thân thể Ngài bất an chăng? “Sau đó Đức Phật cúi xuống nhặt một đóa hoa
sen mà tín chủ dâng cúng để phía trước Ngài. Không nói một lời, Ngài cầm cành
hoa đưa lên cao. Tất cả đại chúng trong pháp hội đều ngơ ngác nhìn nhau. Và
không ai hiểu ý nghĩa gì. Nhưng chỉ có Ma Ha Ca Diếp ngồi ở phía sau xa chúm
chím mỉm cười. Điều này khiến Đức Phật tuyên bố: “Ta có Chánh pháp Nhãn tạng,
Niết bàn Diệu tâm, Pháp giới Thực tướng Vô tướng, không phụ thuộc vào lời nói
hoặc chữ nghĩa, giáo ngoại biệt truyền, nay trao cho Ma Ha Ca Diếp. ”
Qua lời khai thị này, Tôn giả Ma Ha Ca Diếp đã được
công nhận là người kế vị ngôi Tổ đầu tiên trong dòng Thiền từ Đức Phật Thích Ca
Mâu Ni trải dài xuống hôm nay. Trong cử chỉ đơn giản này, Đức Phật dạy tất cả
pháp chúng ta cần phải biết về chân lý (sự thật). Ngài đã cho chúng ta thấy
rằng sự hiểu biết chân lý không phụ thuộc vào sự học tập, một số triết lý phức
tạp, chắc chắn nó không đòi hỏi phải có văn bằng cử nhân, Tiến sĩ. Trong thực
tế, chân lý thậm chí không cần lời nói hay giải thích. Bởi vì toàn bộ thế giới
này đã là sự thật, chỉ cần thấy, chỉ cần nghe, chỉ cần ngửi. Từng khoảnh khắc
vũ trụ luôn luôn cho chúng ta một bài pháp tuyệt vời về bản thể của Chân lý.
Trời xanh, mây trắng, lá xanh, muối mặn, đường ngọt v.v...
Khi bạn
thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm và khi bạn suy nghĩ, tất cả mọi thứ “Chính như
vậy là sự thật ”. Một điều không thật là gì? Bạn có thể nhận ra điều đó không? Đức Phật im lặng, đó là sự thật. Ma Ha Ca
Diếp mỉm cười đó là sự thật hoàn toàn. Sự thật này không phụ thuộc vào chữ
nghĩa lời nói. Trong buổi truyền pháp đầu tiên. Đức Phật dạy chúng ta về “Bản thể của Bản thể”. Lần này, Ngài chỉ
thẳng trực tiếp vào “sự thật”. Đây là điểm trọng yếu. Tuy nhiên sự khai thị lần
này trên đỉnh Linh Thứu đã xảy ra một vấn đề. Đức Phật không mở miệng, chỉ đưa
một cành bông. Tôn giả Ca Diếp nhìn thấy và mỉm cười. Tất cả mọi thứ đã hoàn
chỉnh. Đức Phật và Tôn giả Ca Diếp đã chứng tỏ sự thật mà không cần sử dụng chữ
nghĩa và lời nói. Phật và Ca Diếp đã thực hiện bài pháp vô ngôn tuyệt vời với
nhau. Nhưng sau đó, Ngài lại nói “Ta truyền Chánh pháp Nhãn tạng cho Ông”. Tại
sao Ngài cần phải nói điều đó (có lẽ sử chép thêm vào câu này làm cho sai chăng?)
Tôn giả Ca Diếp mỉm cười, nghĩa là Tôn giả đã có Tâm pháp như Đức Phật rồi. Làm
thế nào Đức Phật có thể ban cho Ca Diếp Chánh pháp Nhãn tạng của Ngài? Chỉ cần
thấy hoa và liễu ngộ sự khai thị của Đức Phật, như vậy đã là lấy tâm truyền tâm
rồi. Cho nên khi đức Phật tuyên bố Ngài ban cho Tôn giả Ca Diếp Chánh pháp Nhãn
tạng của mình, chẳng khác gì vẻ rắn thêm chân.
Khi Đức Phật cầm cành hoa đưa lên, Ma Ha Ca Diếp mỉm
cười, nụ cười của Ca Diếp có nghĩa là đã thân chứng sự tỏ ngộ và chia sẻ Tâm
của Đức Phật. Tôn giả đã đạt Chánh pháp Nhãn tạng như Phật. Cho nên Phật nói ta
trao Chánh pháp Nhãn tạng cho Ca Diếp là để đại chúng biết và tin rằng Ca Diếp
đã được chứng ngộ và tin rằng Ca Diếp được truyền Tâm pháp và sẽ là người kế
thừa mạng mạch chánh pháp sau này không ai tranh cải. Tuy Phật nói là dư thừa
đối với Ca Diếp nhưng rất cần cho nhiều vị chưa được thân chứng như Ngài Ca
Diếp./
(Trích:
Thiền Tông Chỉ Nam: giảng Thiền Sư Sùng
Sơn)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét