Hỏi rằng: Người xưa nói rằng, vạn người tu vạn người vãng
sanh, vì sao ngày nay người niệm Phật chưa chắc vãng sanh?
Đáp: Nhớ đến Phật nghĩ đến Phật, hiện tiền hoặc tương lai
nhất định gặp Phật. Đó là do cảm ứng mà được. Nếu vạn người chân thật cảm thì
vạn người chân thật được ứng. Đó gọi là vạn người tu vạn người vãng sanh. Ngày nay người niệm Phật cầu vãng
sanh, tuy miệng niệm mà tâm chẳng nương Phật, vẫn như xưa, tự buông lung tâm ý,
thế thì làm sao, vừa nghe lời chân thật liền cho là khó, mà kinh sợ, vừa nghe
một lời phương tiện liền cho là dễ mà bỏ qua. Niệm Phật như thế, thật ra chỉ
hình thức thôi, chưa hẳn được vãng sanh. Nếu thấy khó mà chẳng sợ, thấy dễ mà
chẳng bỏ qua, thường mong được chỉ dạy, luôn tinh tấn tư duy, nương Phật mà niệm Phật thì lời của
người xưa nhất định chẳng dối vậy.
{—]–{
Hỏi: Đã phát nguyện vãng sanh, chỉ cần
niệm Phật cũng đủ, sao phải nhờ tu các công đức để trở thành nhân hữu lậu?
Đáp: Người tu Phật
đạo thì nên trân quý cả phước lẫn huệ. Hữu lậu hay vô lậu, tùy tâm người quy
hướng, chẳng thể vì phước hữu lậu vô thường mà bỏ phước đức lớn trang nghiêm
Tịnh độ, cho nên kinh A Di Đà ghi: “Chẳng
thể do một ít phước đức nhân duyên mà
được sanh về Cực Lạc”. Thiện căn tức niệm Phật, phước đức nhân duyên tức tu tập
các công đức. Cho nên kinh Vô Lượng Thọ ghi “Phát tâm Bồ đề, tu các công đức,
giữ gìn trai giới, xây cất chùa chiền, đúc tạo tôn tượng, dâng cúng sa môn,
treo phan đốt đèn, rãi hoa đốt hương.
Hiếu dưỡng
cha mẹ, phụng thờ sư trưởng, từ tâm bất sát, tu tập thiện nghiệp, khuyên người
tu tập, đọc tụng kinh điển Đại thừa, Thọ tam quy , trì ngũ giới, không phạm oai
nghi, tin sâu nhân quả v.v...
Phát ba tâm
liền được vãng sanh. Đó là chí thành tâm, thâm tâm và hồi hướng phát nguyện
tâm. Đầy đủ ba tâm như thế quyết định được vãng sanh. {—]–{
Hỏi: Người mà lão thật niệm Phật, thì chẳng cần phải học
tập, nghiên cứu và luận nghị ư?
Đáp: Lão thật
nghĩa là thuần chơn chẳng vọng, chứ chẳng phải không học tập nghiên cứu là lão
thật. Kinh dạy: “Phật pháp nếu không có người thuyết giảng, dù có huệ cũng
chẳng liễu”. Thế gian gọi người chất phát là người lão thật. Nếu hoàn toàn
không có tri thức thì gọi là kẻ ngốc. Nay nói lão thật niệm phật chẳng phải là
ngốc niệm Phật.
{—]–{
Hỏi:
Người đời tâm luôn tán loạn, vọng tưởng chẳng bao giờ dừng trụ, dù chỉ trong
sát na. Vậy thế nào là làm một người ngốc niệm Phật, không có mảy may hiểu biết?
Đáp: Dù là người ngốc, nhưng khi đã nghe nói niệm Phật là
tốt, người ấy liền vui mừng biết được niệm Phật là tốt. Nghe nói niệm Phật sanh
Tây phương người ấy liền vui mừng, thế là thành ngốc niệm phật. Ngày nay ngốc
niệm Phật, ngày mai ngốc niệm Phật, mãi cho đến lúc mạng chung bổng nhiên đức
Phật A Di Đà phóng ánh sáng tiếp dẫn, trong khoảnh khắc vãng sanh Cực lạc.
Những người này có thể cho rằng ngốc mà chẳng ngốc. Còn những người thông minh
biết tính toán, điều gì cũng thông, việc gì cũng biết. Hôm nay bận rộn, ngày
mai bận rộn, nếu là người có công lưu hậu thế thì chẳng cần bàn đến, còn người
cứ bận rộn mãi cho đến ngày 30 tháng chạp, bổng nhiên nghiệp chất cao như núi hiện
ra trước mặt. Bấy giờ không biết làm sao, chỉ đợi người đưa đi mà thôi. Những
người này có thể cho là chẳng ngốc mà chính là ngốc. Như Lai gọi họ là những
người đáng thương xót.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét