Kinh Kim Cang là một trong những giáo lý quan trọng
nhất. Đây là cốt lõi của lời đức Phật dạy. Nội dung của kinh Kim Cang là nói
lên tất cả pháp là vô thường và hoàn toàn rỗng không. Danh và Sắc cũng hoàn
toàn rỗng không. Tánh không là những vấn đề mà cả hai giáo lý Tiểu thừa và Đại
thừa cùng đi chung, cùng ứng dụng chung. Kinh Kim Cang là cầu nối từ giáo lý
Tiểu Thừa đến quan điểm của Đại thừa. Nó bao gồm quan điểm của cả hai truyền
thống này, nhưng nó nhấn mạnh phương hướng của Bồ Tát Đạo.
“Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Nhược
kiến chư tướng, phi tướng, tức kiến Như Lai ”.
(Phàm tất cả Sắc tướng đều
là không thật. Nếu thấy rõ Sắc tướng, như chẳng phải Sắc tướng, sự thấy này là
Chân tánh.)
Đây là câu rất quan trọng. Một trong những câu quan
trọng nhất trong kinh Kim Cang và là một trong những giáo lý nổi tiếng nhất.
Tất cả tướng luôn luôn sanh và diệt. Vì vậy, tất cả mọi thứ chúng ta đang nhìn
thấy đều là vô thường. Đây là trung tâm điểm của giáo lý Tiểu thừa.
Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm
(Nên giữ tâm không vướng mắc)
“Nhược dĩ Sắc kiến ngã, dĩ âm thanh cầu ngã,
thị nhơn hành tà đạo, bất năng kiến Như Lai”
(Nếu người nào chấp lấy hình sắc như là tuyệt
đối theo đuổi âm thanh như là tuyệt đối, tức là tu tập sai đường, và không thể
nhận ra Chân tánh của mình).
Nhiều
người bị dính mắc đến việc thấy Chúa thấy Phật. Họ chỉ nhìn những hiện tượng
bên ngoài, tìm kiếm Chúa và Phật ở những vật thể bên ngoài, để mong chờ phép
lạ. Nhiều người cố gắng cầu nguyện với Chúa với Phật ban cho các thứ. Nhưng
cách nhìn theo loại này không bao giờ thấy Phật thật, Chúa thật. Sắc tướng là
những sự vật bên ngoài mà bạn có thể cảm nhận được, chẳng qua nó cũng chỉ là
những hiện tượng bên trong bạn chẳng hạn, những ý nghĩ xuất hiện nơi tâm bạn, rồi
bạn quá tha thiết cầu mong sự mặc khải truyền qua các cảm thọ, suy tưởng, tâm
hành và nhận thức trong sự gán thêm vào các đối tượng bên ngoài, bất kỳ loại
pháp tướng nào dù là Phật hay Chúa, thần linh hay ma quỷ.
Nếu bạn tin rằng bất kỳ mọi âm thanh sắc tướng thực
sự tồn tại bạn đang đi lệch đường. Khởi nguyên không có sắc, thọ, tưởng, hành,
thức, các pháp bên ngoài cũng không thường hằng, không danh không sắc, hoàn
toàn trống không. Nếu bạn dính mắc với những thứ này, bạn không thể nhận ra
Chân tính của bạn. Dính mắc xuất phát từ quan điểm mê lầm, cho là các pháp tồn
tại. Vì vô minh căn bản này, bạn tin có một thế giới bên ngoài của các đối
tượng và sự vật. Bạn cũng tin có một cái gì đó ở bên trong. Bạn tạo ra bên
trong và bên ngoài. Bạn tin rằng những điều này tồn tại, bởi vì bây giờ bạn đã
tạo ra Nhơn-Ngã-Bỉ-Thử. (có tướng Ta, tướng Người, đây, đó v.v...) như thế vẫn
chỉ là suy nghĩ và dính mắc. Thể nhận sâu sắc chân tánh của bạn là một quan
điểm không có bên trong hoặc bên ngoài. Bạn đạt được tuyệt đối mà không có chủ
thể hoặc đối tượng không danh không sắc. Thấu đạt lẽ này là chân tánh của bạn.
Vì vậy, khi bạn thấu rõ tự tánh và thấu rõ chân lý
có một chút khác biệt. Thấu rõ tự tánh tức là nhận thức tuyệt đối. Chỉ là điểm
đó. Bạn có thể nhận rõ được nguyên điểm tất cả mọi thứ chung về điểm này. Tất
cả mọi thứ là bản thể vũ trụ, là Chân tính của bạn. Đây là bước đầu tiên. Tuy
nhiên, thấu rõ chân lý chỉ là khởi đầu bạn đạt được chân tánh của bạn. Sau khi
đạt được điều này, bạn nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều là chân lý, khi bạn
thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm, nhận thức tất cả mọi thứ chính là Như thị, là
chân lý. Đạt sự tuyệt đối là huấn thị của kinh Kim Cang. Nhưng đến điểm này chỉ
đưa chúng ta được nửa đường vào giáo lý Đại thừa. Đó là lý do tại sao chúng ta
nói rằng kinh này là trung tâm điểm giữa giáo lý Tiểu thừa và Đại thừa Phật
giáo. Chúng ta thấy cái nhìn đầy đủ về sự thật công việc của Tâm Kinh Bát Nhã,
kinh Hoa Nghiêm và kinh Pháp Hoa.
Điểm
quan trọng nhất của kinh Kim Cang là tất cả pháp tướng đều vô thường, hoàn toàn
không. Kinh này giải thích tầm quan trọng cơ bản của việc đạt đến Tánh Không,
như một trãi nghiệm chân tánh của chúng ta. Nếu bạn muốn tỏ ngộ chân tánh của
bạn, tâm bạn phải hoàn toàn trống rỗng (không vướng mắc, không trụ chấp), bạn
phải thấu đạt Tánh không, sự hiểu biết về khái niệm Tánh không, chẳng thể giúp
ích gì cuộc sống của bạn. Bạn vốn là không, nhưng bạn không nhận ra nó. Bạn chỉ
tin vào bên trong và bên ngoài đây là ảo tưởng. Bạn tin rằng mọi thứ tồn tại và
không tồn tại, đây cũng là ảo tưởng. Nhưng nếu bạn đạt được sự rỗng không ban
đầu, tức là bạn tỏ ngộ chân tánh của bạn. Bạn thấu đạt giữa bạn và toàn thể vũ
trụ này hoàn toàn không, sau đó khi bạn thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm và khi
bạn khởi tưởng, tất cả mọi thứ đều là không, tất cả mọi thứ đều là Tuyệt đối.
Bạn cũng là Tuyệt đối. Từ quan điểm này, có thể thấu tỏ được chân lý.
“Tất cả pháp hữu vi, khác
nào chiêm bao, ảnh ảo, bọt bóng. Giống như sương mai, ánh chớp. Phải thường nên
quán sát như vậy”
Những dòng khai thị này rất quan trọng, nếu bạn dính
mắc với suy nghĩ của bạn thì sau đó tất cả mọi thứ danh xưng và hình thể. Đây
là thế giới của các mặt đối lập. Nhưng Danh và Sắc luôn luôn thay đổi. Bởi vì
điều này nói lên tất cả pháp là vô thường. Tất cả mọi thứ như một giấc mơ,
giống như sương như bọt bóng, như tia chớp. Không có gì lưu lại nhưng vẫn luôn
luôn trong quá trình biến dịch, thay đổi, chứ không phải là có một số không đổi
thay, thật cố định.
Toàn thể vũ trụ liên tục sanh và diệt, nhưng có một
cách để trãi nghiệm thực thể của vũ trụ liên tục thay đổi, chỉ đơn giản là
không nên dính mắc với thế giới đối lập, không nên dính mắc với bất kỳ thế giới
bên ngoài, không nên dính mắc danh và sắc. Nếu bạn giữ quan điểm đó, tức thì
tâm bạn bất động. Bạn thấu hiểu rằng danh và sắc căn bản là không. Toàn thể vũ
trụ không. Bạn đang hoàn toàn không, không bao giờ đến và đi, không bao giờ còn
hay mất, sinh hay tử, khi bạn giữ “Tâm
không” ắt sẽ sớm đạt được chân tánh của bạn.
Đó là giáo lý Kim Cang, đạt đến tánh không tức là
thấu đạt chân tánh của bạn. Mặc dù nó là văn bản Đại thừa, nhưng kinh Kim Cang
không liên quan đến tự thân với thế giới này thật hay không thật. Quan trọng
hơn loại suy nghĩ nào mà bạn có trong tâm bạn? Định hướng của tâm bạn là gì?
làm thế nào để giữ “tâm hiện tiền”của
bạn? Điều đó tạo ra toàn bộ thế giới này. Đức Phật nói trong kinh Hoa Nghiêm: “Nhất
thiết duy tâm tạo”. Nghĩa là mọi hiện tượng sự vật đều do tâm tạo. Đây là dạy
cao cấp hơn kinh Kim Cang khởi đầu bằng cách hiển thị sự vô thường của các pháp
và làm thế nào để cho chúng ta phải đạt được Tánh không để cắt dứt mọi chiêm
bao, vọng tưởng điên đảo này. Nhưng đọc tụng kinh này, chưa đủ, nếu bạn muốn
cắt dứt giấc mơ đau khổ của bạn, bạn cần phải sử dụng một thanh kiếm Kim Cương,
chỉ giữ tâm không biết. Đây là chân bảo kiếm Kim Cương của bạn. Nếu bạn thực sự
quán sát kỷ vào thế giới này là không thì bạn sẽ ra khỏi giấc mơ đau khổ vĩnh
viễn ./.
(Trích: Thiền Tông Chỉ Nam: giảng Thiền Sư Sùng Sơn)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét