Dòng đời trôi như một dòng sông với thuyền bè xuôi
ngược, lênh đênh trong dòng sanh tử có lắm thứ vui buồn, hạnh phúc thì ít nhưng
khổ đau và nguy hiểm lại càng nhiều, chỉ có những ai bước lên bờ đứng trên mặt
đất với tâm bình thảng ngắm nhìn dòng sông trần tục bon chen, hổn độn mới cảm
nhận sâu sắc nổi khổ trần gian và niềm hạnh phúc xuất thế.
Trong dòng
sông đời ấy, thuận theo dòng chảy nghiệp lực thì dễ dàng, hưởng dục và làm ác
chính là thuận dòng sanh tử. Thuyền đời thuận dòng sanh tử thì đông đáo chen
chít ầm ỉ, giành giật và hưởng thụ hả hê mãi vui mà chẳng ai biết rằng mình
đang xuôi nhanh về ác đạo.
Lại cũng có
một vài con thuyền nhận ra đâu là bến bờ bình yên, nên mới quay đầu đạp sóng,
vượt gió trở về nguồn, chấp nhận ngịch lưu, quay lưng với trần thế, bỏ lại sau
lưng những bọt bèo rác rưởi, thuyền đời xuất thế lần lũi tiến lên. Đi ngược
dòng thì khó khăn trở ngại gấp bội phần nhưng thênh thang trống trãi, không mấy
chiếc đi theo. Đi mãi rồi cũng đến cội nguồn, trước mặt là rừng xanh, dưới chân
là bến bờ yên tĩnh. Thuyền đời dừng lại không cần thả neo, yên ngủ trong bến
vắng, vì năm dòng sông kiết sử đã lặng yên. Nơi đây thuyền đã hóa thân, không
trở lại dòng sông sanh tử nữa./.
(Tăng Chi Bộ I,Chương 4, Phẩm
Thuận dòng)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét