Phật giáo Tiểu thừa chỉ dạy chúng ta về thế giới khổ
đau. Chúng ta đang sống trong lãnh vực Danh và Sắc, một thế giới của những đối
lập tạo ra khổ đau. Nếu vượt qua thế giới đối lập này, có thể đạt Niết bàn hay
thế giới của tuyệt đối. Trong Niết bàn không có đến và đi, sanh và tử, không có
vui hay buồn. Tất cả mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng và dập tắt. Và ta có thể nhận
được ở đó tất cả bởi chính mình. Tôi không cần Thượng đế hoặc một số đức tin
bên ngoài mình. Đây là giáo lý rất quý hiếm và tuyệt vời đã xuất hiện trên thế
giới.
Giáo lý Đại thừa rèn luyện việc giảng dạy “xưa nay
không một vật”. Xưa nay vốn không có khổ đau hay Niết bàn. Nếu bạn tạo ra đau
khổ thì có đau khổ. Nhưng đau khổ khởi nguyên vốn rỗng không. Thân của bạn khởi
nguyên cũng rỗng không và không có tự tánh. Hoàn toàn không có gì, nghĩa là
không có thời gian và không gian. Tất cả mọi thứ đã được toàn vẹn, chính như nó
đang hiện hữu. Khi ta nghe, thấy, ngửi, nếm, xúc chạm và suy nghĩ, tất cả đã là
toàn vẹn chính như nó đang là: không có khổ đau để “vượt thoát” và không có
“Niết bàn để chứng đắc”. Điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ đã là chân lý.
Tất cả các
pháp là Chân lý. Sau đó từng khoảnh
khắc, bạn có thể sống một cách sáng suốt cho và vì người khác, cuộc sống của
bạn chỉ dành cho tất cả chúng sanh. Bởi vì bạn thấu rõ bạn và tất cả chúng sanh
không phải tách biệt. Bạn luôn luôn cùng sống chung nhau, cùng hành hoạt với
người khác. Vì vậy Phật giáo Đại thừa cũng giống như cùng đi chung nhau một
chuyến xe buýt hoặc xe lửa, hoặc cùng một con tàu ra biển khơi. Bởi vì sự tu
tập của bạn cùng với tất cả chúng sanh nhằm hướng đến tự do giải thoát.
Nếu bạn thực
hành Phật giáo Tiểu thừa có thể ngày nào đó bạn sẽ thấu đạt chính mình, đó là
Niết bàn. Nếu bạn tu theo Phật giáo Đại thừa, thì bạn sẽ hiểu được Chân tính
của bạn.
Nhưng nếu có
ai đó hỏi bạn “Cái gì là Chân tánh của bạn? Niết bàn là gì? “Sau đó, ngay cả
khi bạn đã đạt được nó, và thậm chí nếu bạn thấu rõ Chân tánh của bạn, bạn
không thể nói lên được bất cứ điều gì, giống như người câm. Như một người trải
qua một giấc mơ tuyệt diệu, bên trong sâu thẳm, bạn thể hội điều đó rất rõ ràng
sáng suốt. Nhưng bạn không thể diễn tả được. Thậm chí bạn không thể mở miệng.
Bởi vì, Chân tánh của chúng ta là trước suy nghĩ. Thời điểm này ngoài tầm của
lời nói và chữ nghĩa, cho nên làm sao có thể mô tả được.
Thiền không có con đường, không có bản đồ, ví như đi
máy bay không có con đường hoặc vật của giới hạn để đến và đi trên không. Bạn
có thể trực chỉ, không vướng mắc để đạt được Chân tánh của bạn hoàn toàn. Bạn
thực hiện điều đó mà không cần bất kỳ loại bản đồ nào. Nó không phụ thuộc vào
kinh điển, không phụ thuộc và Đức Phật, không phụ thuộc vào thời gian hay không
gian, danh xưng hoặc hình thức, chữ nghĩa hay lời nói. Ngay cả nó không phụ
thuộc vào Thiền. Trong sát na, không tạo ra bất cứ điều gì, và sau đó bạn sẽ nhận
ra rằng bạn đã toàn vẹn, đó là TÂM Thiền.
Bất lập văn
tự, giáo ngoại biệt truyền, Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật. (Chẳng
dùng chữ nghĩa, truyền ngoài kinh giáo, chỉ thẳng tâm người, thấy tánh thành
Phật). Việc tìm kiếm Chân tánh của bạn không
phụ thuộc vào kinh điển hay kiến thức học thuật nào. Không có khái niệm
nào có thể biểu hiện nó, chữ nghĩa và lời nói không thể chạm vào nó. Giáo lý
Thiền là phương pháp đốn ngộ, chỉ thẳng vào Tâm để bạn có thể tỉnh thức và trở
thành Phật. Nhưng bạn muốn trở thành Phật, ngay cả sự hiểu biết lời nói của Đức
Phật không thể giúp bạn. Đó là ý nghĩa biệt truyền ngoài kinh điển. Tất cả kinh
điển không thể cung cấp cho bạn điểm này. Đó chỉ là sự giải thích, thậm chí
hằng trăm sự giải thích về Chân tánh của bạn sẽ không giúp gì một khi thân này
hoại diệt. – Đây là điểm rất quan trọng. Sử dụng kiến thức để tìm ra Chân tánh,
chẳng khác nào một người đang cơn đói muốn ăn ngay hình ảnh một quả chuối hoặc
cái bành vẻ. Giáo lý Thiền không phải như thế. Giáo lý Thiền bảo bạn mở miệng ra.
Đây là một quả chuối cứ ăn.
Phật nói tất
cả pháp để độ hết thảy tâm. Nếu hết thảy tâm không, đâu cần dùng pháp. Ví như
tất cả thuốc, để trị hết thảy bịnh. Tất cả bịnh không có, đâu cần dùng thuốc.
Đức Phật dạy về Tâm, qua hơn 45 năm Ngài đã tuyên dương Diệu pháp. Toàn bộ giáo
huấn của Ngài đều quan tâm đến cách bạn ứng dụng Phật pháp để thấu đạt được Tâm
bạn. Đạt được Tâm bạn thực sự có nghĩa là “mất tâm ”. Giáo huấn của Đức Phật là
khi bạn khởi tâm, bạn nhận lấy khổ và có vấn đề. Nếu bạn không tâm thì tất cả
mọi thứ không có vấn đề. Vì vậy, nếu bạn muốn thoát khỏi đau khổ, bạn phải giữ
tâm không, có nghĩa là tâm không có dính mắc, không khởi vọng tưởng, khi bạn tu
tập chăm chỉ và giữ “không biết “thật sâu chặt, bạn thấy rằng bạn đã được không
tâm. Đã không tâm, tại sao bạn cần kinh điển? Tại sao bạn cần đến giáo pháp và
giải thích mọi hiện tượng. Nếu bạn không bị bịnh, tại sao dùng thuốc. Nếu bạn
không tâm, thì kinh điển giáo pháp không cần thiết, lời huấn thị của Phật cũng
không cần thiết, tất cả mọi thứ đều không cần thiết. (Đây là nói với người đã
đạt được không tâm đối với pháp tu Thiền Trực chỉ. Nhưng tu để đạt được không
tâm mấy ai tu được hết, cho nên phải nương vào giáo pháp của Phật mà tu để đạt
không tâm. Lời nói này dành cho những người có khả năng tu pháp này, nếu người
không đủ trí tuệ và sự hiểu biết về pháp tu này có thể dẫn họ đi lạc đường. Các
pháp tu Tịnh, tu Mật v.v...dựa vào kinh điển để tu giống như nhìn vào la bàn để
biết phương hướng trở về nhà).
Tất cả mọi
người đều nghĩ rằng họ có tâm, sau đó họ chấp giữ tâm họ nhận lấy nhiều đau
khổ. Vì vậy, kinh điển là cần thiết, giáo pháp là cần thiết, lời huấn thị của
Đức Phật là cần thiết, và tất cả mọi thứ đều cần thiết.
Thiền chỉ
thẳng trực tiếp vào Tâm “không tâm “của chúng ta, vì vậy, lý do tại sao trong
Thiền kinh điển không cần thiết. Kinh điển chỉ nói về tâm và giải thích Tâm. “Tất
cả do Tâm tạo” “Các pháp từ xưa nay, tướng thường tự vắng lặng”. Những lời này
như những viên thuốc tuyệt diệu đối với “Tâm suy nghĩ” của chúng ta. Tất cả
kinh điển và giáo lý là những hình ảnh đẹp mắt. Ví như người đang đói, nhìn
thấy quả chuối trong tranh, nếu ông ta không dính mắc với hình ảnh trong tranh
này, ông ta sẽ học hỏi những gì từ một quả chuối, rồi tự đi mua và ăn nó. Trên
thực tế, chỉ có ăn chuối mới thoát khỏi sự đói bụng của mình. Những hình ảnh
không thể làm cho mình hết đói được.
Vì vậy, nếu bạn có tâm, bạn phải cần đến kinh điển
và giáo pháp. Nhưng nếu bạn không tâm, sau đó là gì? Một vị Tổ sư nổi tiếng cho
biết: “Khi tâm sanh thì các pháp sanh, pháp sanh Danh và Sắc xuất hiện. Khi
Danh Sắc xuất hiện thì thương và ghét, đến và đi vui và buồn … đều xuất hiện.
Nhưng khi
tâm diệt, các pháp sẽ diệt, pháp diệt Danh và Sắc cũng biến diệt. Khi Danh và
Sắc biến diệt thì thương ghét vui buồn, đến đi tất cả đều biến diệt. Như vậy
bạn không tâm, tất cả mọi thứ đều biến diệt. Sau đó, Đức Phật, kinh điển và
giáo pháp không cần thiết. Đây là thuốc chữa trị cho tâm suy nghĩ của chúng ta
và cũng là giáo lý Thiền.
(Trích: Thiền Tông Chỉ Nam: giảng Thiền Sư Sùng Sơn)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét