Có rất nhiều đường lối tu thực hành tu tập khác
nhau, có nhiều phong cách kỹ thuật khác nhau trên việc tu tập để đạt Chân tánh.
Cũng như có nhiều cách ăn của mỗi nước khác nhau, nhưng chung quy chỉ để no
bụng. Người Mỹ ăn bằng dao và nĩa, người Hàn Quốc ăn họ sử dụng một cái muỗng
và đôi đũa, người Nhật chỉ sử dụng một đôi đũa. Người Ấn Độ, người Châu Phi
không sử dụng dao, nĩa, đũa, muỗng, họ chỉ bốc thực phẩm với năm ngón tay của
mình và bỏ vào miệng. Những phương tiện này chỉ là các kỹ thuật tác dụng vào
việc ăn uống. Điều quan trọng cốt làm sao cho bạn no bụng, chứ không phải đi
tìm hiểu lối sử dụng kỹ thuật riêng của từng loại muỗng, đũa, nĩa, cho dù lối
sử dụng đó đúng hay không đúng với quan điểm của bạn. Cách sử dụng kỷ thuật có thể khác nhau, nhưng để
cho một dạ dày no đủ là như nhau. Đó là lý do tại sao chúng ta sử dụng những
phương pháp khác nhau trong việc tu tập. Các công cụ đều có thể có phong cách
khác nhau, nhưng nếu được sử dụng với sự chỉ đạo trực tiếp nơi tâm sáng suốt,
thì mỗi phong cách có thể giúp chúng ta khám phá ra con đường của chúng ta.
Trong sự tu tập của Phật giáo có bốn kỹ thuật chính
cho việc nghiên cứu thực tập giáo lý Phật đà. Đó là tụng kinh, niệm Phật, trì
chú và tham thiền. Mặc dù Thiền định được biết đến là phương cách trực tiếp
nhất của việc thực hiện giáo lý của Đức Phật. Một trong bốn kỹ thuật này có thể
giúp bạn rất nhiều. Nhưng nếu bạn trở nên dính mắc với kinh điển, hoặc danh
hiệu Phật, hay thần chú, hoặc thậm chí đến một số khía cạnh của việc ngồi
thiền, thì bất kỳ một trong những kỹ thuật này sẽ cản trở bạn và kéo bạn ra
khỏi Con đường. Vì vậy, điều quan trọng cần nhớ là không phải trở nên dính mắc
với bất cứ thứ gì, chỉ sử dụng từng pháp môn tu tập hoặc kỹ thuật một cách
chính xác để khám phá ra Chân tánh của bạn.
Điều thiết yếu là khi xem kinh phải làm sáng tỏ Diệu
lý của Phật, khám phá “Chân thật nghĩa” rõ ràng đằng sau những từ ngữ, và chỉ
làm điều đó, hãy thực hành ngay.
Một số người đến Phật đường niệm danh hiệu Đức Phật
hay danh hiệu Đức Quan Thế Âm cách niệm này không tốt cũng không xấu, chỉ đơn
giản là không nên quá dính mắc danh hiệu Phật và Bồ Tát với lời cầu xin. Cầu
xin Phật, Bồ tát, xin phò hộ giúp cho con trai con thi đậu, xin cho con tìm
được việc làm, xin cho được tài lộc v.v...bạn sẽ thực hành sai hướng và nó sẽ
không thể nào giúp bạn đạt được Chân tánh, không giúp ích cuộc sống của bạn (vì
tất cả không ngoài định luật nhân quả. Nếu bạn cầu mong được thì cho là Bồ Tát
linh hiển, nếu không được bạn cho là Phật pháp không mầu nhiệm, rồi sẽ bảo Bồ
Tát bất công, ban cho người này mà không ban cho người khác, sau đó chạy đi tìm
sự linh hiển khác mà tôn thờ). Cho nên việc tụng niệm không nên để tâm dính
mắc.
Khi bạn giữ tâm không dính mắc thì cắt dứt tất cả
suy nghĩ và trở về bản thể uyên nguyên của chúng ta trước suy nghĩ. Bất kỳ sự
tu hành nào mà có một số đối tượng vọng muốn sẽ thực sự là một trở ngại. Nó
không thể giúp được những gì đưa chúng ta ra khỏi đại dương đau khổ, nó không
bao giờ cắt dứt sanh tử trong tâm bạn ./
(Trích: Thiền Tông Chỉ Nam: giảng Thiền Sư Sùng Sơn)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét