Pháp quán không dễ thành tựu, giới luật cũng chưa dễ
giữ trọn, tu phước chẳng thể sớm chiều mà thành công, sự diệu ngộ chẳng phải kẻ
độn căn có thể làm được, còn đại nguyện bền chắc lại càng ít có người.
Nếu không do nơi chỗ “chân thật trì danh” tìm nẻo
thoát ly, tất phải chìm trong biển khổ mãi chịu luân hồi, ngàn Phật dù từ bi
cũng không cứu độ. Người chân thật trì danh đã chẳng cầu danh lợi, cũng không
khoe khoang tài năng, chẳng thêm một mảy may vọng tưởng, ở nơi sáu chữ Hồng
danh.
Đã đem tâm
này niệm Phật phàm tất cả việc tạp ác đều không nên nhớ, hằng ngày làm mọi việc
với ý niệm vạn bất đắc dĩ, xong rồi bỏ đừng để dây dưa, sẽ chướng ngại cho tâm
niệm Phật.
Đã dùng miệng này niệm Phật, phàm tất cả việc sát,
đạo, dâm, vọng không nên buông lời nói càn nói quấy. Một khi nói lỡ, nên tự
nghĩ rằng: Người niệm Phật không nên nói như thế, rồi cố gắng niệm lớn ít tiếng
danh hiệu phật để cho trấn áp tâm mình và gột rửa ngay lời nói bất thiện ấy.
Đã đem thân này niệm Phật, thời trong mọi lúc cũng
như mọi cử chỉ đi đứng nằm ngồi, thân cần phải đoan chính, thân có được đoan
chính, tâm mới được thanh tịnh.
Nếu lúc thần chí hôn trầm, hay khi vọng tưởng dấy
khởi, hãy nên trấn tỉnh tinh thần to tiềng niệm Phật, niệm cho được vài ba trăm
tiếng tự nhiên đổi thành cảnh giới an tịnh. Bởi vì nhĩ căn thính lắm nên ngoại
duyên dễ vào, tiếng làm cho tâm động, tạp tưởng nổi dậy, cho nên to tiếng niệm
Phật để gìn giữ nhĩ căn, hầu mở tỏ tâm linh. Bây giờ tâm chỉ nghe tiếng của
chính mình, mỗi tiếng liên tục đầy đủ, tất cả những việc phải quấy phù phiếm tự
nhiên rơi rụng.
Nếu lúc tinh thần tán thất, hoặc khi nhiều việc nhọc
nhằn hay phải nhiều điều bức bách, thì không cần phải niệm to, chỉ nên thâu nhiếp
tinh thần nhỏ tiếng niệm kỷ. Đến khi hơi thở điều hòa, tinh thần hưng khởi, an
tịnh tâm hồn mới nên niệm to tiếng.
Nếu khi tâm khí không được điều hòa, hoặc có người
hay cảnh trở ngại, niệm to, niệm nhỏ đều không tiện, thì chỉ nên niệm thầm,
không bắt buộc nhiều ít nhưng cần nhất mỗi chữ mỗi câu phải từ tự tâm phát ra.
Khi hôn trầm nhiều thì đi kinh hành niệm Phật, lúc
tán loạn nhiều thì trở lại ngồi yên, hoặc đứng hoặc nằm, hoặc quỳ, tạo phương
tiện rộng rãi tùy phần trì niệm để đối trị, làm sao cho câu niệm Phật đừng xa
lìa, đó là yếu thuật hàng phục tâm ma. Không luận chổ sạch hay nhơ, hoặc chổ
vắng vẻ hay ồn ào chộn rộn, chổ vừa lòng hay nơi không vừa ý, cũng chẳng quản
niệm được hay không niệm được, chỉ thề giữ chặt “tâm niệm Phật”này, dầu chết cũng
không thể dứt niệm này. Bởi niệm này mà để một phút gián đoạn, thời tất cả
thiện ác, vô ký bao nhiêu tạp niệm lại sanh. Dù là lúc đi đại tiểu tiện, hay
sản phụ lúc lâm bồn, chỉ chăm chú việc niệm phật, càng khổ càng niệm, càng đau
càng niệm nhiều hơn. Buổi sáng niệm, buổi chiều niệm, tối niệm, có việc niệm,
không việc cũng niệm, chổ sạch cũng niệm chổ nhơ cũng niệm, không một niệm nào
không phải là niệm Phật. Giả sử hàng ngày có sự thù tiếp bạn bè, đãi đằng tân
khách, phải có lúc gián đoạn, nhưng chỉ gián đoạn trên thanh niệm, chứ không hề
gián đoạn được tâm niệm, công phu đến thế, sẽ dễ dàng thành tựu tam muội .
Sớm chiều hai thời, hoạch định thời khóa, từ nay cho
đến trọn đời không thêm không bớt. Trong suốt 24 giờ, nếu niệm được một câu,
nên niệm một câu, có thể niệm mười câu thì niệm mười câu, chỉ làm sao trong một
trăm điều bận rộn phải có một chút rảnh rang, liền buông bỏ thân tâm, sáng suốt
trì niệm. Cần phải cố gắng liên tục, thúc liễm thân tâm, như thế mới không uổng
phí tấc bóng thời gian. Nếu để tâm niệm buông trôi, không làm được việc gì,
luống tiêu hao ngày tháng, cô phụ bốn ân, một mai vô thường thoạt đến lấy gì để
chống cự?
Phàm gặp tất
cả cảnh vui nên biết là hư huyễn
không thật, chẳng thể bền lâu, nương nơi giây phút tươi vui đó xoay tâm niệm
Phật, thì ắt được nhờ ánh hào quang của Phật, trong thuận cảnh ấy, bỏ dứt đi ít
nhiều ác niệm, mãi đến lúc mạng chung sẽ được vãng sanh Cực lạc há chẳng vui
mừng sao.
Phàm gặp tất
cả những nghịch cảnh chung quanh ta đều do trái duyên nên có hiện, ta phải cố
gắng cam nhận, không nên khởi ác niệm để phải dẫn khởi oan trái đến mãi về sau
không dứt. Ta phải nên tùy thuận nhận lãnh, có thể tránh được thời tránh, dứt
được liền dứt, chỉ tùy nhân duyên mà đừng quên niệm phật. Ngài sẽ gia hộ cho
ta, cảnh duyên liền chuyển đổi. Đời nay hay kiếp trước ác quả đã thành tựu thì
khổ báo ắt đến, mà một phần khổ ở đời này tức một phần ác trong kiếp trước,
không thể đỗ thừa cho vận mạng, mà chỉ nên hỗ thẹn phận mình sớm chẳng chịu lo
tu. Mỗi khi nghỉ đến đây, cảm thấy rợn người, thân thể rã rời, buồn thương cảm
mến đau xót không nguôi. Như vậy thời mỗi câu mỗi chữ từ trong gan tủy phát ra
mới là chân cảnh niệm Phật.
{—]–{
Phàm thấy
người khổ não trước phải giúp họ an thân, sau đó giúp họ khai mở tâm trí khuyên
họ niệm phật, bởi vì cứu cái khổ trong nhất thời là bố thí gấp, cứu cái khổ
trong nhiều kiếp là phải niệm Phật lại gấp hơn. Hoặc thấy người hay vật bị nạn,
sức mình không cứu được, phải gấp niệm phật cầu cho thần thức ấy được an lành,
hoặc đêm khuya thanh vắng tụng niệm bố thí cho mọi loài quỷ thần, gặp lúc đao
binh tật dịch, năm canh trì niệm danh hiệu Phật, có thể tiêu trừ mọi oan khổ.
Nên nghỉ một câu A Di Đà Phật trên tột trời hữu Đảnh, dưới suốt đáy phong luân,
mọi loài chúng sanh cùng đều được lợi ích, cách bố thí đó thật không thể nghĩ
bàn./.
{—]–{
Pháp Khán thoại đầu dùng một câu vô nghĩa (tham cứu)
để dứt trừ tâm phân biệt của phàm tình hòng chứng chân trí sẳn có.
Hạng xuất gia nếu chẳng phải chân tu, tập khí đầu
đường xó chợ còn tệ hơn kẻ thế tục./.
Kẻ tu học lấy việc thành đạo lợi sinh làm cách báo
ân tối thượng, chẳng những báo đền cha mẹ nhiều đời, mà còn báo đáp hết thảy
cha mẹ trong tứ sanh lục đạo từ vô lượng kiếp. Chẳng những hiếu kính khi cha mẹ
còn sống mà còn phải độ thoát linh thức của cha mẹ khiến cho được vĩnh viễn
thoát khỏi khổ sanh tử luân hồi.
Luật chỉ riêng những hành vi thô phù mà thôi. Nếu
không chú trọng lòng kính, giữ gìn lòng thành thì vẫn là phạm luật. Nhân quả là
cốt tủy của luật, ai không biết nhân quả khinh mạn nhân quả là phạm luật.
Bò uống nước thành sữa, rắn uống nước thành nọc độc.
Kẻ trí học thì chứng Niết bàn . Người ngu học càng tăng thêm sanh tử.
Tâm tạo địa ngục thì lúc lâm chung tướng địa ngục
hiện ra. Tâm tạo Phật quốc thì lúc lâm chung tướng Phật hiện ra. Tất cả đều do
tướng tùy tâm sanh là vậy /.
Biết nhưng
không tu, hoặc tu nhưng chẳng chuyên chí lại càng đáng tiếc hơn nữa./.
Mê thì Phật thành chúng sanh. Ngộ thì chúng sanh tức
Phật. Mấu chót ở tại nơi ta, vì thế trên phải ngưỡng mộ chư Thánh Phật Bồ Tát,
dưới phải trọng tánh linh của mình. Phải biết dè dặt kinh sợ, phấn chí tu trì,
tận hết bổn phận, các điều ác đừng làm, vâng làm các việc thiện, giữ tâm cho
thanh tịnh. Sáng dậy tối ngủ chẳng nẩy sinh điều gì đáng thẹn. Làm được như thế
chính là con đường đến đất thánh rất gần.
Lại còn sanh
lòng tín nguyện trì danh hiệu Phật cầu sanh Tây phương để mong tự chứng được
Phật tánh sẳn có, viên thành vô thượng Bồ đề. Đã được sanh thân làm người trong
thế gian này là một đại hy hữu, là cơ hội tốt để tu tập phát triển hạnh lành từ
phàm phu lên bực thánh. Ngược lại chỉ biết ăn chơi đắm đuối mê theo ngũ dục,
tham cầu danh sắc, của cải lợi lộc là từ con đường sáng lại bước theo con đường
tối, từ địa vị làm người cao quý bước vào con đường địa ngục súc sanh. Thân còn
sống mà đã hiện tướng phàm phu tục tệ, để rồi phải chịu bao kiếp dài lâu đau
khổ nơi lục đạo luân hồi, chẳng phải đáng buồn ư!
Người đã quy y Tam bảo rồi thì phải lấy việc niệm
niệm đối trị phiền não làm gốc, ngăn tà giữ lòng thành, khắc kỷ giữ lễ, cải ác
tu thiện, trọn hết bổn phận, luân thường chuyên tu tịnh nghiệp, tự hành trì,
khuyên người tu tập, ngõ hầu trong thì cha mẹ, anh em, vợ con quyến thuộc.
Ngoài là bạn bè thân thích, láng giềng hàng xóm cùng được gội ân giáo hóa của
Phật Thánh, như thế mới không uổng phí một đời này, chẳng uổng duyên được làm
thân người gặp được Phật pháp./.
(Trích
Ấn Quang Gia Ngôn Lục)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét