Một
thời, Thế Tôn ở Savatthi, tại vườn ông Cấp Cô Độc tịnh Xá Kỳ Viên. Bất giờ
Ugga, vị đại thần của vua đi đến đảnh lễ Thế Tôn, sau khi đảnh lễ, ngồi xuống
một bên và bạch Thế Tôn rằng:
Bạch
Thế Tôn: Thật vi diệu thay, thật hy hữu thay, ở đời có nhiều người giàu có đến
như vậy, đại phú đến như vậy, tài sản nhiều đến như vậy!
Thế
Tôn nói rằng: Này Ugga, giàu có đến mức
nào, đại phú đến mức nào, tài sản nhiều đến mức nào?
Bạch
Thế Tôn: Về vàng có đến trăm trăm ngàn ngàn lượng, còn bạc thì vô số kể .
Thế
Tôn nói rằng: Này Ugga, đây có thể cho là tài sản chăng? Không phải Ta nói rằng
đây không phải là tài sản. Nhưng những tài sản ấy không thật bền lâu, bởi vì nó
sẽ bị chi phối bởi: nước, lửa, vua quan, trộm cướp, kẻ thừa tự, thù địch chi
phối.
Này
Ugga, có bảy thứ tài sản không bị: nước, lửa, vua quan, trộm cướp, kẻ thừa tự,
thù địch chi phối. Thế nào là bảy thứ tài sản không bị nước, lửa, vua quan,
trộm cướp, kẻ thừa tự, thù địch chi phối?
Đó là Tín tài, Giới tài, Tàm tài, Quý tài, Văn tài,Thí tài và Tuệ tài.
Này Ugga, bảy thứ tài sản này không bị nước, lửa, vua
quan, trộm cướp, kẻ thừa tự, thù địch chi phối. Ai có những thứ tài sản này,
người ấy mới thật sự là người đại phú, là người giàu có của cải người trời khó
thắng được./
(Tăng Chi Bộ III, chương
Bảy, phẩm Tài sản)
Lời bàn: Tài sản là huyết mạch, là tiêu chí để phấn đấu, là
cơ sở tồn tại có tính quyết định của một cá nhân, gia đình và cả một đất nước.
Tài sản là một minh chứng hùng hồn nhất cho sự thành công, phát triển giàu mạnh
và thịnh vượng. Vì thế chúng ta không lạ khi các chỉ số về tài khoản, động sản
và bất động sản của cá nhân hay thu nhập bình quân của mỗi người, tổng thu nhập
quốc gia luôn được mọi người quan tâm.
Nhìn chung, con người sống trong cuộc đời, dù làm bất
cứ việc gì, mục đích cuối cùng của họ cũng không ngoài việc là kiếm tiền. Tích
lũy và phát triển tài sản, làm giàu lương thiện là điều tốt song khá nhiều
người cuồng tín vào ma lực của đồng tiền, “có tiền mua tiên cũng được “nên quay
cuồng với việc kiếm tiền mà bất chất hậu quả. Mặt khác, tạo dựng tài sản hợp
pháp vốn dĩ rất khó khăn nhưng để giữ nó lại càng khó khăn hơn. Bởi thế, không
ít người sau một đêm thức dậy trắng tay. Luôn nơm nớp lo sợ “một sớm mai kia,
chợt thấy hư vô trong đời ”.
Với tuệ giác của Thế Tôn thì giàu có, sở hữu nhiều tài
sản là phước báo. Tuy nhiên, tự thân các tài sản này không mang tính bền vững
mà cực kỳ mong manh, luôn biến động và bị chi phối, xâu xé bởi: bão, lụt , hỏa
hoạn, nhà nước tịch thu, trộm cắp, con cái hư hỏng và sự phá hoại của các thế
lực thù địch. Vì vậy, Thế Tôn giới thiệu một phương thức tích lũy tài sản khác,
bền vững, tuyệt đối ổn định và bất động. Ai sống ở trên đời tạo dựng được Thất
thánh tài này mới là bậc đại phú, là kẻ giàu có nhất trong thế gian, kể cả cõi
trời.
Do vậy, ngoài
việc tạo dựng tài sản vật chất thế gian hợp pháp, người con Phật phải nổ lực
tạo dựng và tích lũy bảy loại tài sản tinh thần xuất thế gian của bậc Thánh.
Phát triển niềm tin, trau giồi giới hạnh, biết hổ thẹn với người ngoài, hổ thẹn
với chính mình, học tập chánh pháp, thực hành bố thí, phát huy tuệ giác là bảy
tài sản cố định vô cùng quý giá, đảm bảo cho một người giàu có đến vô tận,
trong đời này và những đời sau ./. ( Lời bàn: Quảng Tánh)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét