Kinh Đại Tập nói: “Thời mạt pháp ức ức người tu hành, hiếm có một người đạt đạo, chỉ y
theo pháp môn niệm Phật mà ra khỏi sanh tử luân hồi”.
Đại Sư Ngẫu Ích nói: “Trong tất cả pháp tu, ngoài
pháp niệm Phật, không có pháp nào giản dị nhất, ổn thỏa nhất, bằng Tín, Nguyện
chuyên trì danh hiệu, chẳng nhọc quán tưởng, chẳng cần tham cứu”.
Chúng sanh thời nay, phần nhiều chướng nặng tâm thô,
thức thần tán động, nên tu quán tưởng khó thành, vì thế Đức Phật thương xót,
khuyên nên xưng danh hiệu, chính vì xưng danh là hạnh dễ làm, nếu cứ giữ mỗi
niệm nối nhau tu như thế suốt đời, thì mười người niệm mười người được vãng
sanh. Trăm người tu trăm người về Tịnh độ. Tại sao thế? vì không duyên tạp bên
ngoài, nên dễ được chánh niệm. Vì cùng với bản nguyện của Phật hợp nhau. Vì
không trái với kinh giáo, vì thuận theo lời Phật.
Nếu bỏ chuyên niệm, tu xen tạp những hạnh khác,
trong trăm ngàn người chỉ hy vọng được ba bốn người vãng sanh. Vì sao? Vì duyên tạp loạn động khiến cho mất chánh
niệm, vì không hợp với bản nuyện của Phật A Di Đà. Vì trái với kinh giáo và
không thuận lời Phật, vì sự hệ niệm không nối tiếp nhau, vì tâm không thường
nhớ báo đáp ơn Phật, vì tuy hành đạo mà thường tương ứng với danh lợi, vì thích
theo duyên tạp, làm chướng chánh hạnh vãng sanh của mình và người. Mọi người
phải khéo nhiếp tâm ngày đêm, như đi đứng nằm ngồi, không rời thánh hiệu, thề
quyết giữ đến hơi thở cuối cùng. Như thế đến lúc mãn phần, niệm trước vừa thọ
chung niệm sau liền sanh Cực lạc. Từ đây vĩnh viễn hưởng sự vui pháp lạc vô vi
cho đến khi thành Phật há chẳng đáng mừng sao?
(Trích
Niệm Phật Chỉ Nam)
Kiếp người mong manh, sáng còn tối mất, có chi bền
lâu. Thừa lúc chưa già, chưa bệnh, gát qua thế sự, rũ sạch thân tâm, còn sống
một ngày lo một ngày niệm Phật, được một thời công phu, tu một thời tịnh nghệp,
dù có chết tốt hay xấu, lộ phí tư lương ta đã chuẩn bị sẳn rồi, con đường phía
trước chắc chắn sẽ tốt đẹp.
Nếu là người thiết tha nghỉ đến vô thường, thì dụng
tâm chân thật, chẳng cần biết khổ hay vui, thuận hay nghịch, ồn ào hay yên
lặng, rảnh rang hay bận rộn, mặc kệ việc chung hay việc riêng. Tiếp người đãi
khách nhiều duyên phiền nhiễu, ứng phó nhiều mặc, đều không cản trở được việc
niệm Phật của người ấy.
Nếu duyên trần quá nặng, khả năng còn kém, cũng nên
tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn, tìm lấy chút yên lặng trong chổ ồn ào,
chuyên tâm mà niệm, một ngàn một vạn câu, nên định chắc số lượng làm thời khóa,
không được bỏ qua một ngày. Nếu quá bận rộn, không thời gian rảnh rổi, thì mỗi
sáng sớm phải niệm 10 niệm, tích góp lâu ngày sẽ thành công, cũng chớ để luống
qua. Ngoài việc niệm Phật có thể lễ Phật, tụng kinh, sám hối, phát nguyện, kết
đủ mọi duyên, làm đủ các phước thiện, bố thí tùy sức, tu các thiện nghiệp để
trợ giúp việc niệm phật. Dù làm được một việc thiện nhỏ, cũng nên hồi hướng về
Tây phương. Nếu dụng công như thế, không những chắc chắn vãng sanh mà còn nâng
cao phẩm vị./.
{—]–{
Chánh hạnh có hai: 1/ Xưng danh hiệu Phật 2/ Quán
tưởng.
Trợ hạnh có hai: 1/ Hạnh thế gian 2/ Hạnh xuất thế gian.
Hạnh thế gian
như: hiếu thuận với cha mẹ, thực hiện nhân từ, từ bi không sát sanh, giữ đủ các
giới luật. Tất cả những lợi ích hồi hướng về Tây phương là hạnh trợ đạo.
Hạnh xuất thế là: tu lục độ vạn hạnh, làm mọi công
đức, đọc tụng kinh điển Đại thừa, thực hành sám pháp, dùng tâm hồi hướng về Tây
phương, trợ giúp cho sự tu hành. Những việc như thế là hạnh Tịnh độ.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét