KHỔ NĂM ẤM KHÔNG CÂN ĐỐI
(Tâm hành là xung lực của Nghiệp)
(Tâm hành là xung lực của Nghiệp)
Thiền sư Sùng Sơn lúc được
gọi đi quân dịch giống như tất cả thanh niên Hàn Quốc khác. Trong quân đội
Thiền sư Sùng Sơn có một người bạn rất tốt, tên là Song. Hai người luôn luôn
làm việc với nhau. Bất cứ lúc nào Thiền sư Sùng Sơn có tiền thì đưa ông Song đi
nhà hàng hoặc đi chùa. Ông Song không biết ngoài quân đội Thiền sư Sùng Sơn là một
tu sĩ. Hằng ngày Thiền sư Sùng Sơn thường giúp ông ấy, và ông ta nói lời cảm ơn:
“Tôi cảm ơn bạn rất nhiều. Bạn luôn giúp tôi, nhưng tôi chẳng bao giờ có tiền
để đãi bạn, xin lỗi nhé. Một ngày nọ, ông Song nói: “Hôm nay đến lúc tôi muốn
đưa bạn đến một nhà hàng cao cấp tuyệt vời trong thành phố Tacgu để ăn trưa.
Thiền
sư Sùng Sơn nói: “Nhưng bạn không có tiền, làm thế nào bạn có thể trả phí tổn
cho điều đó? ”
- Ồ! Không sao, đừng lo lắng, tôi sẳn có một ít đây.
Vì vậy hai người cùng đáp tàu lửa đến ga Tacgu. Nó
là một trạm ga rất lớn, nhiều người tấp nập đến và đi. Khi đến nơi hai người
cùng bước vào bên trong một ngôi nhà, ông Song huýt sáo ba lần thật to. Đột
nhiên ba chàng trai chạy đến anh ta cúi đầu chào lễ phép và nói: Xin chào, thưa
quý ông từ đâu đến? Ông Song nói: Chúng
tôi đến từ Pusan, có biết ông Lee và ông Kim ở đâu không? Tôi muốn nói chuyện
với họ.
Các chàng trai cúi đầu lui ra. Trong vòng vài phút
hai người đàn ông ăn mặc tề chỉnh xuất hiện; Họ ngạc nhiên thốt lên: Ôi chao!
Người anh em, các vị vừa đến hôm nay ư? Thật hân hạnh gặp lại anh, lâu nay có
khỏe không?
Ông Song giới thiệu: Anh này là người bạn tốt của
tôi, anh ấy là một viên sĩ quan đại úy Tuyên úy. Chúng tôi đi ăn trưa với nhau.
Bạn có thể sẵn sàng giúp cho chúng tôi được không?
- Vâng, được, thưa anh, họ nói. Rồi hai người lấy
một chiếc xe ô tô đưa họ đến một nhà hàng cao cấp thật sang trọng. Nhà hàng có
rất nhiều món ăn nổi tiếng. Trong khi đó Thiền sư Sùng Sơn không hiểu những gì
đã xảy ra, vì ông bạn Song không có tiền, nhưng điều đó không quan trọng, họ
cùng nhau dùng bữa trưa rất ngon lành, và ông Song rất vui.
Sau khi ăn trưa xong Sùng Sơn hỏi: Chuyện gì diễn ra
thế này, bạn làm thế nào có thể ăn xong mà không phải trả tiền? Ông Song trả
lời: Ồ đó là câu chuyện khá dài.
- Xin vui lòng cho tôi biết được không?
- Được thôi, trước khi vào quân đội, tôi là một tên
trùm móc túi có hạng. Tôi là chủ và những người đàn ông đó là đàn em giúp việc
cho tôi. Một ngày nọ, tôi nhận ra rằng chuyện đi móc túi kẻ khác là hành động
rất xấu xa bỉ ổi. Vì vậy khi chiến tranh xảy ra, tôi bắt đầu ăn năn, rửa tay
vĩnh viễn không làm chuyện đó nữa. Tôi tham gia vào quân đội. Nhưng suốt thời
gian qua bạn đã giúp đỡ tôi, và tôi chưa có dịp đến ơn bạn, vì tôi không có
tiền. Hôm nay tôi trở lại với người một đặc ân, ăn năn hối lỗi là điều cần
thiết, vì vậy tôi gọi các bạn cũ của tôi khoản đãi chúng mình.
Thiền sư Sùng Sơn nói: Xin cảm ơn bạn rất nhiều về
sự ưu đãi bạn đã dành cho tôi. Sùng Sơn lại nói: Tuy hành vi đó không đúng với
lương tâm, nhưng nếu bạn đã rửa tay gác kiếm, thì chuyện đó thực sự không còn
nữa.
Ông Song nói, phải lắm, tôi không còn làm điều xằng
bậy đó nữa, tự hứa vời lòng rồi mà.
Ông Song ở trong quân đội luôn luôn cẩn trọng và
đúng đắn. Vì vậy, việc móc túi này như một thói quen cũ đã qua, vì ông đã làm
việc chăm chỉ để thay đổi nó. Nhưng sự thúc đẩy hoặc xung lực của nghiệp rất
mạnh, nghiệp không thể thay đổi với một vài quyết định đơn phương. Do đó, tu
tập là điều cần thiết để hóa giải nó.
Một ngày nọ ông Song cùng Thiền sư Sùng Sơn đi tham
quan tại núi Sorat, một cảnh quan rất đẹp và nổi tiếng tại Nam Hàn. Thời tiết
rất tốt. Nhiều người đến từ khắp nơi để du ngoạn non nước hữu tình. Do đó, trạm
xe buýt rất đông người. Nhiều người chờ đợi xếp thành hàng dài. Hai người cùng
đứng sau một ông già, thật hết sức bất ngờ, một bàn tay đột nhiên của ông Song
đưa ra, thọc vào túi quần phía sau của ông già này một cách chớp nhoáng và móc
lấy chiếc bóp. Một hành động táo tợn giữa ban ngày, nhưng xung quanh không ai
nhìn thấy, ngay cả ông già trước mắt cũng không hề hay biết. Riêng Thiền sư
Sùng Sơn đứng đằng sau ông Song và chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xãy ra. Vì
vậy, Thiền sư Sùng Sơn đánh ông Song một cái và nói: Bàn tay bạn không tốt. Ông
Song cũng rất ngạc nhiên và nói: Ồ! Đó là thói quen cũ của tôi, tôi không muốn,
nhưng nó tự động làm bởi chính nó mà thôi.
Rồi ông Song xin lỗi một cách chân thành, ông không
muốn lấy chiếc bóp này, và cũng không muốn trở thành một tên móc túi và ăn cắp
tiền của người dân nữa. Tuy nhiên, anh ta nhìn thấy chiếc bóp và cánh tay tự
động của anh ta vươn ra lấy nó. Đó là thói quen phản ứng tức thời. Nó được gọi
là “Nghiệp ”. Ông ta đã có sẵn nghiệp này rất mạnh. Vì vậy, đôi khi những hành
động đó chỉ đơn phương xuất hiện vượt qua ngoài thói quen tâm trí của mình, cho
dù anh ta có thích hay không thích.
Thiền sư Sùng Sơn nói với ông Song: Bạn phải trả lại
cái bóp đó.
Ông Song nói: Vâng, Được, sau đó, anh ta vỗ vai ông
già đứng trước mặt mình. “xin lỗi, thưa ông, có phải cái bóp của ông không? Tôi
đã thấy nó trên đất ”.
Ông già quay lại thấy ông Song đang giữ cái bóp của
mình. Ồ! Tốt quá! Đúng cái bóp tiền của tôi! Cảm ơn bạn rất nhiều! Tôi đang
trên đường đi chợ mua bò với số tiền này. Nếu tôi đánh mất nó, tôi sẽ không thể
mua bò cho trang trại của tôi. Ôi! cảm ơn bạn rất nhiều.
Rồi ông lấy ra một ít tiền để biếu cho ông Song như
là một phần thưởng. Tuy nhiên, ông Song chỉ vẫy tay một cách khiêm nhường. Ồ!
Không, Không, Tôi không dám!
Ông già tiếp tục nài nỉ. Không bạn rất tốt, Tôi phải
cảm ơn bạn.
Dạ không! không, không dám. Sau đó Thiền sư Sùng Sơn
huýt khuỷu tay ông Song qua một bên và nói: Thôi được, cứ lấy một ít tượng
trưng đi. Ngay bây giờ mới chính là công việc của bạn.
Vì vậy, chúng ta thấy xung lực này của ông Song thôi
thúc rất mạnh. Mặc dù tư duy-ý thức của mình đã rút ra bài học được rằng, trộm
cắp là một hành động xấu tệ, xung lực này không đúng và anh đã dừng lại việc
đó. Đôi khi cùng một loại xung lực xuất hiện, và anh ta ngay lập tức đi theo
sau nó. Nếu chúng ta lặp lại một số hành động nhiều lần, nhiều lần,nó trở thành
một xung lực. Một tên khác gọi là “Nghiệp”. Nó chỉ đơn giản hành động tự phát
của “tâm thói quen “chúng ta, Khi chúng ta không kiểm soát được sự túc đẩy này,
rồi sau đó nó không cân bằng với những gì ý thức chúng ta hiểu được hành vi chính
xác hay không chính xác. Do đó, nó làm đau khổ cho chính mình và người khác.
Đây là loại đau khổ đẫn đến từ năm uẩn không hòa hợp với nhau. Một trong các
uẩn quá mạnh hoặc không thể hoạt động một cách chính xác với những người khác.
(Trích: Thiền Tông Chỉ Nam: giảng Thiền Sư Sùng Sơn)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét