BUÔNG CÁI NGÃ
Vua Trần Thái Tông cảm ngộ thế sự vô thường hưng suy của sự
nghiệp chính trị nên đã bỏ ngôi báu, triều thần trốn lên núi Yên tử ẩn tu, ở
đấy vua gặp pháp sư Phù Vân, và chính lời khai thị của quốc sư, mà Thái Tông
chịu lời thỉnh mời của quần thần và dân chúng tha thiết cầu ngài trở lại kinh
đô để tục tục lãnh đạo đất nước, đưa vua trở lại triều đình, tiếp tục sự nghiệp
làm vua của mình. Vị vua đã ba lần hướng dẫn đánh thắng quân Mông xâm lược. Một
lời khuyên của quốc sư Phù Vân mà làm cho nước nhà được thịnh vượng, thắng giặc
ngoại xâm đem lại thanh bình cho xã tắc.
Lời khuyên của quốc sư Phù vân như sau : “ Phàm làm bậc nhân quân thì phải lấy
ý muốn của thiên hạ làm ý muốn của mình, lấy tấm lòng thiên hạ làm tấm lòng của
mình”.
Khi lấy tâm thiên hạ
làm tâm của mình, thì không còn chỗ nào để cho bản ngã trú ngụ, có đất nào cho
bản ngã trú ngụ nữa đâu. Cái tôi còn chỗ nào dựa vào đâu để mà ra oai lên mặt.
Khi tâm mình chứa đầy tâm thiên hạ thì đấu tranh với ai, hơn thua với ai ? Khi
ấy tất cả đã là một, một khối thống nhất, không còn phân biệt ta và người.
Mọi nhu cầu của người cũng là nhu cầu của ta, mọi quan tâm
của người cũng là quan tâm của ta. Tiếng nói của người cũng là tiếng nói của
ta. Tâm thiên hạ trong tâm ta, thì đâu là ranh giới của cái tôi ? cái tôi tan
biến vào hư không, khi tâm ta hòa làm một với tâm thiên hạ, lời khai thị của
quốc sư Phù Vân quả là một phát ngôn trác tuyệt về đạo lý vô ngã.
Nguyện vọng phụng sự tha nhân, phục vụ người khác thì phải
thực hiện triệt tiêu cái ngã thì việc làm mới có đầy ý nghĩa. Phật, Bồ Tát đã
đạt đến vô ngã, vì mỗi giây mỗi phút các ngài đều nguyện phụng sự chúng sanh,
làm lợi ích cho chúng sanh, tu tập là cầu làm Phật, làm Thánh, mà làm Phật làm
Thánh là làm gì ? nếu không phải là để
phục vụ chúng sanh.
Phật, Thánh quý ngài mỗi người mỗi nguyện, nhưng tất cả đều
phục vụ chúng sanh, làm lợi ích cho chúng sanh, làm tốt đẹp cho chúng sanh, mọi
ngã chấp đều tan biến trước lời nguyện thiết tha phụng sự tha nhân.
Buông cái tôi xuống thì đạo đức cao, không có đạo đức nào cao
hơn đạo đức buông cái tôi xuống. Vì đạo đức ấy không xét trên bình diện thiện
ác nữa, mà là đạo đức của giải thoát, hành động vô ngã là hành động của giải
thoát, chứ không phải hành động của thiện ác nữa. Hành động ấy đưa ta đến tự
do. Hành động mà không thấy mình hành động, không thấy người hành động, không
thấy mình, không thấy người thì không bị kẹt ở hai bên. Đó là tự do, là giải
thoát, làm mà thấy mình làm, là chấp vào công lao, chấp vào công trạng, chấp
vào việc làm, ấy là ta bị kẹt ở ta. Hành động mà không thấy người hành động đó
cũng như gió thổi, mây bay, suối chảy, lá rơi..
Không ai giận đám mây che khuất mặt trời, không ai giận gió
thổi làm rối mái tóc, không ai giận tiếng suối chảy róc rách suốt ngày đêm. Nếu
có giận thì cái giận ấy vô cớ vu vơ, rỗng không..
Có một anh chàng đại gia, muốn thưởng thức một đêm gió mát
trăng thanh trên dòng sông, anh bèn thuê một chiếc thuyền nhỏ, ra đậu giữa dòng
sông để thưởng thức và ngủ qua đêm. Đêm khuya thanh vắng giấc ngủ êm đềm, một
chiếc thuyền khác đứt dây neo trôi tạc vào chiếc thuyền anh đang neo đậu, sức
va chạm mạnh chiếc thuyền kia vào thuyền của anh, làm chấn động và lắc lư con
thuyền, anh đang ngủ ngon giấc, giật mình thức dậy, cơn giận đùng đùng nổi dậy,
anh chửi bới um tùm hướng về chiếc thuyền đang trôi, chửi những lời thô tục,
lớn tiếng trong ban đêm. Thế nhưng không thấy thuyền bên kia lên tiếng, anh xem
lại thuyền kia rỗng không, không có người, lúc bấy giờ cơn giận của anh mới hạ
xuống, may mà không có ai nghe !!
Nếu trước kia anh biết thuyền kia không người, chắc anh không
có những lời lẽ thô tục lớn tiếng thịnh nộ với chiếc thuyền trống không làm gì.
Cũng thế, chúng ta muốn buông cái ngã, phải tập nhìn và quán con người và hoàn
cảnh như chiếc thuyền trôi trống không, thì ta mới không nổi cáu nổi giận được. Chỉ dừng cái thấy nơi hành động mà
không thấy thân ai nữa thì phiền não giận hờn, buồn phiền không có nơi để bám
vào.
Cái tôi nếu không được buông xuống, thì mọi hành động, việc
làm của mình đều bị vướng kẹt, kể cả việc tu hành. Làm việc thiện mà không
buông cái tôi xuống thì tự hào với việc thiện của mình làm. Học nhiều hiểu rộng
mà không buông cái tôi xuống thì tự cao về cái học của mình. Tụng kinh, niệm
Phật, ngồi thiền, trì chú nhiều mà không buông cái tôi xuống, thì tự đắc với
việc hành trì của mình. Đức Phật dạy nổ lực tu tập là để vượt qua bản ngã,
chiến thắng mình, chứ không phải để tranh hơn tranh thua với ai. Dù một người
có nổ lực sống đúng với giới luật, siêng năng tụng kinh, trì chú, nhưng nếu
trong tâm còn bóng dáng của cái ngã chấp, quý mình khinh người thì người đó
chưa phải là người tu tập đúng nghĩa.
Vậy tu tập rốt ráo và
tối hậu là nhằm đạt đến tự do và giải
thoát, là buông xuống cái Tôi của mình./.
Trích : Sự
buông xuống sau cùng _ Hoàng Nguyên- VHPG số 306- 1-10-2018.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét