ĐỢI TUỔI GIÀ MỚI TU
Trưởng lão Mahapala là con trai của
nhà trưởng giả hào phú tên là Maha Suvanna ( Đại Kim ) tại thành Xá Vệ (
Savatthi) người này có gia tài đồ sộ nhưng hiếm muộn con cái. Sau khi cầu nguyện
dưới cây đại thọ, ông khấn nguyện rằng, xin cho tôi một đứa con dầu trai hay
gái tôi sẽ làm đại lễ cúng tế tôn thần, không bao lâu vợ ông lần lượt sinh được
hai người con. Đứa con lớn tên là
Mahapala ( Đại hộ ), đứa con nhỏ tên là Cullapala ( Tiểu hộ ). Ông tin rằng nhờ
việc bảo hộ cây rừng mà vợ ông mới sinh được hai con cầu tự .
Sau khi hai đứa trẻ lớn khôn thì
cha mẹ lần lượt qua đời, và tất cả tài sản chia đều cho hai
anh em. Thuở ấy, thành Xá Vệ rất phồn thịnh và đông đúc. Sau khi nghe đức Thế
Tôn thuyết pháp phần lớn các cư sĩ nhập vào dòng Thánh đạo, chứng bậc Thanh văn.
Chư Thánh Thanh văn có hai phận sự: buổi sáng lo cúng dường vật thực cho chư
Tăng, buổi chiều thì chuẩn bị lễ vật đi nghe pháp. Khi đi các vị ấy cầm hương
hoa trên tay và dắt theo người để mang vải hoặc y, thuốc, nước uống ..
Một hôm trưởng giả Mahapala trông thấy các vị cư sĩ cùng nhau đi đến Tịnh
xá trên tay cầm hương hoa, nên bèn hỏi hàng đại chúng đi đâu mà đông như vậy.
Trong đoàn người đi có người trả lời lại rằng: “đi nghe thuyết pháp”. Sau đó
trưởng giả Mahapala nhập theo đoàn người đến Tịnh xá, đi đến nơi, trưởng giả đảnh
lễ đức Bổn sư rồi ngồi xuống một nơi sau cùng.
Trước khi thuyết pháp, đức Phật quan sát căn cơ và trình độ thính chúng,
rồi mới tuỳ duyên mà giảng giải, sau khi quan sát xong căn
cơ và trình độ của trưởng giả Mahapala, đức Bổn sư đã thuyết bài pháp Tuần tự pháp, nghĩa là đức Phật lần lượt giảng giải liên tục về năm pháp kế tiếp nhau, từ bố
thí, trì giới, nhân cách, tội ngũ trần, và phước báu của bậc xuất gia. Ngồi yên
nghe thuyết pháp, trưởng giả Mahapala thầm nghĩ rằng: “khi mình lìa đời sang thế
giới bên kia thì con trai, con gái chẳng theo mình, nhà cửa ruộng vườn cũng đều
bỏ lại, địa vị cao sang cũng chấm dứt, thậm chí cái xác thân cũng không còn làm
bạn đồng hành, nó có ích chi mà cứ mải miết đeo mang gánh nặng
gia đình, Ta phải xuất gia mới được ”
Đợi sau khi nghe thời pháp thoại
xong, trưởng giả Mahapala đến gần đức Thế Tôn ngỏ lời cầu xin xuất gia nhập đạo.
Do ông còn người em trai nên đức Phật bảo ông trở về nhà từ giã
em trai. Khi về nhà ông bảo với người
em rằng: “Em à, tất cả tài sản hữu thức, vô thức, gồm tôi tớ, tài vật, động sản,
bất động sản nhà này, anh giao hết lại cho em trọn quyền sử dụng”.
Người em thắc mắc, “còn anh thì sao ? ”.
Trưởng giả Mahapala nói rằng:
“Anh sẽ xuất gia với đức Tôn sư”.
Anh ơi ! sao anh nói chi những lời
ấy. Từ khi cha mẹ qua đời, thì em cậy nhờ nơi anh thay vào chỗ cha mẹ, cha mẹ
quá cố thì em cũng nhờ nơi anh thế chỗ cha mẹ, vả lại, anh
là một bậc phú gia, tiền của thừa thãi, anh cứ ở nhà làm việc
phước đức cũng được, hà tất gì phải xuất gia như vậy.
Em ơi, anh vừa được nghe chánh
pháp của đức Tôn sư, Ngài đã thuyết một thời pháp tuyệt diệu cả đoạn đầu, đoạn
giữa và đoạn cuối. Giải rằng ba tướng mong manh là vô ngã,vô thường, khổ, khiến
cho anh nghe qua ngán ngẩm sự đời, muốn xuất gia để kiện
toàn đạo hạnh.
Thưa anh, hiện giờ anh vẫn là
thanh niên tráng kiện, xin hãy nán lại chừng khi già cả rồi hãy xuất gia.
Em à, con người khi già nua thì
chắc chắn chân tay không còn tự chủ, không thể điều khiển theo ý muốn của mình,
chính ngay bản thân mình hãy còn như vậy, huống hồ chi thân bằng quyến thuộc. Bởi
thế, anh sẽ đi ngay bây giờ để thực hành đầy đủ giới hạnh của bậc Sa môn.
Người anh liền nói bài kệ rằng:
Tuổi già làm suy yếu
Tay chân khó dạy bảo
Người lực kiệt sức cùng
Lấy chi hành pháp diệu
Nói xong bài kệ, trưởng lão
Mahpala bỏ mặc người em, kêu gào than
khóc, dứt tình ra đi đến chỗ đức Bổn Sư đang ngự, và xin xuất gia nhập đạo.
Qua đây ta thấy trưởng lão Mahapala, dù nhà đầy đủ vật chất, giàu sang
phú quý, nhưng nhờ nhân duyên nghe một lần thuyết pháp của đức Thế Tôn. Mà đã
hiểu rõ được thế nào là vô ngã, vô thường, khổ. Nhờ giác ngộ mà trưởng giả Mahapala
đã đoạn được tình cảm gia đình, quyết chí xuất gia nhập đạo với bậc Tôn sư.
Điều này cho ta thấy, sự xuất gia
của trưởng lão Mahapala bắt nguồn từ sự hiểu biết, bắt nguồn từ trí tuệ, chứ
không phải do hoàn cảnh khổ đau, như thất nghiệp, bị phạm tội, thiếu ăn thiếu mặc..
một bài học được rút ra, đó là người xuất gia khi còn trẻ tuổi, khoẻ mạnh thì sẽ có nhiều thời gian để học hỏi và thực hành chánh
pháp ./.
( Trích từ: Bài học từ Đại Đức
Mahapala – Thích Tâm Duyệt- Hương Pháp số 16-2020 BVH chùa hoằng pháp )
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét