Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020

GIÁC VÀ MÊ


GIÁC VÀ MÊ

  Phật gọi là Giác, Giác mà chẳng mê gọi là Phật. Mê mà chẳng giác gọi là chúng sanh. Kỳ thật Tâm - Phật - chúng sanh là 3 không sai khác, mà nếu có sai khác là giác với mê đấy thôi. Giác có 3, tự giác, giác tha và giác hạnh viên mãn. Phật Thích Ca 19 tuổi xuất gia, 30 tuổi thành đạo. Tức là Đại giác ngộ trọn chứng Phật quả. Bởi vì Phật đã thấu suốt rõ ràng tất cả muôn pháp trong thế gian không một pháp nào chẳng hư dối, còn bao nhiêu chúng sanh đều là mê muội mờ mịt bất tri bất giác.
  Tại sao chúng sanh gọi là mê, vì chúng sanh nếu có biết thì biết những việc trước mặt, nhưng không biết việc sau lưng, những cái biết của chúng sanh gọi là vọng tri vọng giác đấy thôi.
  Giả như thử hỏi thân ta từ đâu đến, trước khi cha mẹ chưa sanh mặt mày của người lúc đó ra làm sao, hoặc sau khi chết nó đi về đâu? Không có ai có thể biết được điều này nên gọi chúng sanh mê muội là vậy. Chúng sanh sống trên cõi đời này chỉ biết miệt mài lo toan rộn ràng những việc con trai con gái, mưu danh đạt lợi, cho nên những cái biết này đều gọi là vọng giác, là phiền não vô minh. Đến khi chết rồi cũng chẳng biết đi về đâu? Chính đấy là mê muội bất giác, sống say chết ngủ. Cho nên gọi khi đến mù mờ, lúc đi mê, luống uổng đường đời chạy mệt mề. Sống như thây đi thịt chạy, chết cùng cỏ cây đồng hư tiêu tan. Chúng sanh đối với sự vật cứ mãi say sưa đắm nhiễm, nào tài nào lộc nào vợ nào con, không một điều gì chẳng tồn tại, bởi ngã kiến mà ra, kỳ thiệt nhân sự như chiêm bao, tất cả cảnh như huyễn hoá thảy đều trống không.
  Giống như điện ảnh một màng qua rồi, một màng lại đến. Sau khi chiếu xong, y nhiên là một bức vải trắng.
  Người đời không biết, chẳng may gặp chút nghịch cảnh xảy ra, thời tranh giành quyết liệt mà chẳng chịu nhân nhượng chút nào. Một mai thở ra không hít vào, thế rồi thân xác liệm kỷ trong hòm, đem tán kín trong lòng đất. Từ lúc này trở đi mặc cho ai làm chúa tể hay làm gì tha hồ. Sở dĩ nói cái xác này sống là cái thây cụ cựa, chết là cái thây cứng đờ. Đó là cái ta có chơn thật gì đâu nào? Suy rộng ra cho đến núi sông biển cả trăng sao cũng thế đến lúc cũng huỷ diệt không còn. Thế nhưng người đời mê mà không giác cho nên mới tranh đấu để rồi gây hoạ cho nhau. Phải biết tứ đại đều không, ngũ uẩn không có, sơn hà đại địa như trò huyễn thuật. Khi thì quân thần phụ tử, lúc thì lai khứ hữu vô, đều là những việc quấy rối nhau tạm thời. Một khi huyễn cảnh hạ màn rốt cuộc không có gì cả. Vạn pháp duy tâm là vậy.
  Chúng sanh nơi tai thì nghe, nơi mắt thì thấy, biết nóng biết lạnh, đấy là vọng tri vọng giác, vọng kiến vọng văn. Nhưng bản tâm lương tri sẵn có chơn kiến chơn văn, chơn tri chơn giác. Vọng như sóng, chơn như nước. Nhờ biết toàn nước thành sóng, toàn chơn tác vọng, cho nên thành chúng sanh. Nếu ai buông bỏ muôn duyên. Sóng mòi dứt lặng, toàn sóng tức nước, tức nơi vọng về chơn là rốt ráo thành Phật đạo.
{]{

GIÁC VÀ MÊ Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét