TÂM CON NGƯỜI
Đặc trưng của
con người hơn con vật là chúng ta biết ta có cái thân, còn con vật nó không biết
nó có cái thân, nếu biết nó chỉ biết lờ mờ mà thôi. Cho nên con mèo, con chó nó
thấy bóng nó trong gương nó tưởng một con khác nó, nó sủa và gầm gừ. Còn cái điểm yếu nhất của con người là, có
cái tâm mà quên mất không biết mình có cái tâm, nếu có biết chỉ biết lờ mờ. Do
không biết mình có tâm, nên đạo Phật gọi là si mê, do si mê nên tâm bị dẫn dắt
đi lang thang khắp cõi luân hồi, chìm đắm trong buồn giận thương ghét. Tạo nên
chuỗi nghiệp báo bất tận không ngày nào ra.
Tâm con người
có hai khuynh hướng THƯƠNG và GHÉT. Hai khuynh hướng thương và ghét này luôn
luôn xuất hiện ở tâm. Yêu sanh THAM.
Ghét sanh SÂN. Nguyên nhân có tham và
sân bởi do SI. Từ nơi tâm lờ mờ không nhận biết tâm nên gọi là mơ hồ. Do mơ hồ về YÊU và GHÉT. Gọi chung là
THAM,SÂN,SI. Trong đó chàng SI là nguyên nhân gây đau khổ cho con người và dẫn
con người đi lang thang trong sáu nẻo luân hồi.
Đến với đạo Phật là quay lại với TÂM. Gọi là “
Phản quang tự kỷ” quay lại bên trong với chính mình để nhìn
rõ tâm. Mê là để tâm định đoạt, Ngộ là ta đoạt được tâm. Đoạt là làm chủ được
tâm, không để tâm mê mờ. Tu tập theo đạo Phật là phát huy tâm thanh tịnh sáng
suốt sẵn có của mỗi người để sống trong trạng thái an lạc ra khỏi khổ đau./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét