TẦM QUAN TRỌNG CỦA GIÁO DỤC
Khổng Tử có một người học trò tên là
Mỗ, người nước Đằng. Mỗ học thuộc vào hạng trung bình, song luôn cho mình là
người giỏi nhất. Học được vài năm, Mỗ xin về nước vì tưởng rằng mình đã học hết
đạo của Thầy, học trò Tử Cống thấy vậy hỏi: Khổng Tử người ấy về làm quan có
sao không ? Khổng Tử rung đùi đáp: Không
sao.
Tử Cống hỏi tiếp: Làm tướng có được không ?
Khổng Tử vuốt râu đáp: được.
Lại hỏi, thế nhỡ làm giặc thì thế nào
?
Khổng Tử vừa ngáp vừa trả lời: Cũng
không hại gì.
Bấy giờ Tử Cống mới yên tâm và thưa với
Khổng Tử rằng: Nghe nói Mỗ về nước chỉ để
làm Thầy. Khổng Tử vừa nghe câu đó, giật mình hoảng hốt, chân không kịp xỏ
giày, áo không kịp cài khuy, vội lao ra cổng, chạy hớt hơ hớt hải. Học trò đuổi theo, hỏi Thầy chạy đi đâu ? Khổng Tử vừa chạy vừa đáp: sang ngay nước Đằng.
Học trò hỏi: Sang nước Đằng làm chi ?
Khổng Tử vừa chạy vừa trả lời: sang
không cho Mỗ làm thầy. Hắn làm quan thì cùng lắm chỉ hại một ấp, làm tướng chỉ
hại một thành. Thậm chỉ làm giặc cũng chưa chắc hại nổi ai. Nhưng nếu hắn làm
thầy thì sẽ hại đến muôn đời, ngay cả ta cũng khó mà tránh khỏi liên luỵ..
Nếu giáo dục sai thì học sinh, sinh
viên sau này dẫn đến hậu quả không tốt. Nếu làm bác sĩ bệnh nhân sẽ chết dưới
tay bác sĩ, nếu làm kỷ sư thì nhiều toà nhà, nhiều cây cầu
sẽ bị sụp đổ dưới bàn tay của sự giáo dục ấy. Tiền sẽ bị mất trong tay của
các nhà kinh tế và kế toán của nền giáo
dục ấy. Nhân loại chết dưới bàn tay của
các học giả tôn giáo của nền giáo dục ấy.
Công lý bị mất trong tay các thẩm phán của nền giáo dục ấy. Sự suy đỗ của giáo dục
là sự suy đỗ của một quốc gia. Câu nói của Nelson Mandela, được khắc treo tại cổng
trường Đại học Nam Phi: “ Giáo dục là thứ vũ khí mạnh nhất, mà bạn có thể dùng
để thay đổi thế giới”.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét