ĐỜI NGƯỜI KHÔNG BỀN LÂU
Đời người như
chuyến xe qua
Khi dừng bến đỗ
chắc là giống nhau
Phân chia chi
chữ giàu nghèo
Cuối cùng cũng
vẫy tay chào thế gian
Ở đời đừng quá
đa đoan
Thương yêu
chưa đủ sao còn thiệt hơn
Tập buông oán
giận căm hờn
Để mi không phải
chập chờn canh thâu
Đời người sống
được bao lâu
Nghĩa nhân nhớ
đặt trên đầu lợi danh
Dẫu cho cay đắng
cũng đành
Miễn không hổ thẹn chính mình mà thôi
Ở đời chớ để
cái Tôi
Cao ngần hơn
núi xong rồi ăn năn
Hãy luôn ghi
nhớ cho rằng
Con người thì
chẳng ai bằng ai đâu
Đời là cả một
bể dâu
Gieo ươm lầm lỗi
khổ sầu đeo mang
Muốn môi không
thấm lệ tràng
Sống nhân ở
nghĩa ngập tràn yêu thương./.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét