NHẪN KHI GIẬN
Tục
rằng no quá mất khôn
Khi
giận quá mất khôn thành khờ
Lửa
xông đôi mắt đã mờ
Trắng
đen phải quấy, bây giờ thấy đâu
Không
phân biệt nghĩa nặng, tình sâu
Không
rành sự cảnh, đuôi đầu làm sao
Con
tâm đã lánh đường nào
Mà
con ma giận, nhập vào đó thôi
Đánh
Nam dẹp Bắc một hồi
Múa
men nào kể đất trời là chi
Người
sầu, vật khóc lâm ly
Rõ
ràng một cảnh A Tỳ gớm ghê
Đau
lòng xót mắt mọi bề
Mà
người gây thảm chớ hề có hay
Đứng
xa trông thấy thương thay
Lửa
lòng bốc ngọn, ai tày chữa huyên !!
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét