ĐỜI
CON NGƯỜI
Con người vốn dĩ đến thế gian với
thân hình đỏ hỏn
Tới khi về với cát bụi cũng trần trụi
mà thôi
Dù ta đi xe hơi thì vẫn có người đi
xe máy
Khi ta đi xe máy thì vẫn có người đi
bộ
Khi ta đi bộ lại có người chống gậy
mà đi
Khi ta chống gậy đi, vẫn còn có người
cụt chân
Khi ta cụt chân hãy còn có người mất
mạng
Bạn thế nào thì chẳng phải, vẫn sẽ biết
đủ sao?
Con người sống trên đời được mấy chục
năm?
Khi nhìn lại thì tựa như một chuyến
du lịch
Vốn chẳng cần quan tâm đến điểm tới
làm chi,
Chỉ cần mình đắm chìm trong phong cảnh
Như tâm hồn vốn rộng mở mà thôi
Đời người nói sao cũng quá ngắn
Vậy nên có thể sống vẻ vang thì tốt
Sống khổ đau một chút coi như trải nghiệm tâm hồn
Dầu tốt hay xấu, cũng đừng nuối tiếc
Dẫu vui hay buồn cũng chớ thở than
Chỉ cần bạn dốc hết tâm sức đã thực sự
trải lòng
Thì chẳng còn gì phải tiếc chi, cũng
chẳng phải ân hận làm gì
Và hãy sống với nội tâm mạnh mẽ
Đời người có rất nhiều chuyện chẳng
thể biết trước
Chỉ có thể cần mẫn làm tốt những việc
trước mắt mà thôi
Rồi ngày hôm qua sẽ trở thành dĩ vãng
Ngày mai cũng chẳng thể biết trước được
điều chi
Chỉ có hiện tại mới là món quà tốt nhất
Mà Thiên thượng ban tặng chúng ta mà
thôi.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét