PHẬT GIÁO VỚI THỜI ĐẠI 4.0
Nhà bác học Vật lý Einstein 1879 – 1955 - giải
Nobel -1921) nói: “Điểm cuối cùng của Phật giáo là điểm khởi đầu của khoa học.
Những gì tôi biết được đức Phật đã nói hết trong kinh điển rồi . Nếu sau này có
một tôn giáo nào đương đầu với khoa học, thì Phật giáo là tôn giáo sẽ đáp ứng
những điều mà khoa học cần khám phá”.
Khoa học càng ngày càng phát triển như vũ bão, vậy câu nói này có quá cường
điệu hay quá đề cao tôn giáo Phật giáo hay không? Chúng ta đem vài câu kinh trong các tạng kinh
Phật giáo ra dẫn chứng như sau:
Trước hết
chúng ta tìm hiểu từ 4.0 là gì?
Con người từ
khi biết sinh hoạt dùng lửa để nấu thức ăn, tiến đến biết trồng cây, gieo lúa,
gieo hạt để có lương thực, rồi nuôi súc vật làm sức kéo để thay sức người. Cuộc
sống lao động chủ yếu bằng chân tay chưa có máy móc. Máy móc con người phát
minh ra đầu tiên là máy chạy bằng hơi nước, một cổ máy như vậy thay thế cho
500, hoặc 1000 sức con ngựa kéo, nên từ mã lực có từ đó. Ngày nay người ta còn
dùng từ mã lực chỉ cho công suất của máy, quy định nói máy mấy ngựa là vậy.
Công nghệ thứ hai chạy bằng xăng, dùng điện đốt xăng để vận hành máy, công nghệ
điện lần này vượt cả ngàn lần công nghệ máy chạy bằng hơi nước. Rất tiện dụng
nhanh lẹ hơn nhiều, máy chạy hơi nước chỉ di chuyển trên đất liền và trên sông
biển chứ không bay trên không gian được. Công nghệ máy chạy bằng điện người ta
tiến đến chế tạo máy bay, phi thuyền, nếu xe chạy đường bộ, đường biển tốn thời
gian một tuần, máy bay chỉ tốn thời gian chỉ có một giờ. Công nghệ thứ ba là mạng Internet lại tân tiến
hơn, không cần xe cộ, máy bay tàu thủy mà người ta ngồi tại chỗ vẫn biết sự việc
cả hàng trăm ngàn cây số, làm việc tại chỗ nhà mình cũng như đến công sở. Ngày
xưa, ngài Huyền Trang từ Trung Quốc qua thỉnh kinh học đạo ở Ấn Độ vừa đi vừa về
tốn thời gian 17 năm mới đem được 657 bộ kinh về nước. Ngày nay chỉ cần 5 giây
người ta có thể đem hết 657 bộ kinh đó về nhà mình. Đó là công nghệ vượt bực của
khoa học thế kỷ 20. Công nghệ thứ 4 là công nghệ 4.0, là công nghệ “không gian ảo mà thực”. Tức bất
cứ ở đâu xa hay gần người ta dùng mạng Facebook, zalo, virber, messenger,
ChatGPT v.v... người ta vẫn nhìn thấy nhau như trước mặt, thấy hình ảnh sự vật
như thật trước mặt, nhưng không thật vì nó chỉ là hình ảnh. Người ta gọi là
không gian “thực mà ảo” là vậy. Nếu người ta muốn kinh doanh sản xuất phải tốn
không gian mấy mẫu đất cùng với nhà kho, nhà xưởng, công nhân, máy móc mới làm
nên sự nghiệp sinh lãi sinh tiền mỗi ngày tỷ đồng. Nhưng đối với công nghệ 4.0,
người ta chỉ cần một cái bàn, cái ghế, cái máy tính không gian 4m vuông, trong
một giờ họ làm ra cả hàng tỷ, mấy trăm tỷ là vậy.
Hiện nay chúng ta đang sống trong một thế giới
toàn cầu hóa, một thế giới ngày càng “phẳng
hơn”, mọi sự trao đổi thông tin trở nên nhanh hơn, với sự hỗ trợ của kỷ thuật số
khoa học và công nghệ thông tin. Trong số
công cụ phục vụ, đáp ứng nhu cầu vô tận của nhân loại các mạng xã hội là những
công cụ vô cùng tiện ích.
Facebook một mạng
xã hội ra đời muộn hơn một số ứng dụng khác như: Myspace, Yahoo, Blog…nhưng nó
đã lấn át các đối thủ, nhanh chóng trở thành một mạng xã hội khổng lồ, chiếm vị
trí số một toàn thế giới, thu hút hàng tỷ người tham gia. Nếu như Facebook được sử dụng ở Trung Quốc thì con số người sử
dụng Facebook sẽ không dừng ở con số này. Ngành phát thanh mất 38 năm để có 50
triệu người nghe. Để đạt đến con số này, truyền hình mất 13 năm, Internet mất
14 năm, còn Facebook chưa đầy 9 tháng đã có 100 triệu người dùng v.v.. Vậy đủ
biết sức mạnh của Facebook đến đâu.
Thời đại 4.0 mở ra cho con người một cách làm
ăn nhanh gọn mà nhiều lợi ích. Như kênh “Độc lạ Bình Dương” chỉ cần 5 phút phát
sóng có mấy chục ngàn người xem nghe, là anh ta đã có số tiền khá lớn rồi. Rất nhiều cách làm ăn trong thời đại 4.0 nó vừa
tiện lợi mà cũng vừa đem sự bất an và tổn thất tài sản của người. Bọn đạo tặc
chỉ cần vài ba phút là họ lấy hết tiền trong tài khoản bỏ ngân hàng của người
ta. Như vậy, thời đại 4.0 là cơ hội con dao hai lưỡi, có lợi mà cũng có hại
không phải nhỏ.
Công nghệ lần thứ 1 phát
triển nữa thế kỷ 18 tồn tại 150 năm; công nghệ lần thứ 2 phát triển vào nữa thế
kỷ 19 tồn tại 100 năm; công nghệ thứ 3 phát triển thế kỷ 20 tồn tại 50 năm;
công nghệ 4.0 phát triển thế kỷ 21.
Tóm lại thời đại 4.0 là: 1/
Công nghệ máy chạy bằng hơi nước, 2/
Công nghệ máy chạy bằng điện, 3/ Công nghệ mạng internet, 4/ Công nghệ “không
gian thực mà ảo” tức 4.0. Tức không tốn nhiều không gian, thời gian, con người
và máy móc dụng cụ, mà người ta làm thành công mọi việc, năng suất gấp ngàn vạn
lần ba công nghệ trước, có thể nói công nghệ 4.0 là một phép mầu, đối với con
người phàm tục.
Ngày trước người ta đi đánh
nước khác phải xe phải ngựa, rồi nào máy bay, súng đạn, con người mới đương đầu
với giặc, lại tổn thất nhân mạng con người và thiết bị dụng cụ cho chiến sự.
Ngày nay người ta chỉ cần một chiếc máy bay không người lái, ngồi tại nước mình
điều khiển máy bay trực tiếp đến đối thủ, tìm đối thủ bất cứ ở đâu, ở tại nhà
chỉ cần bấm nút là cơ sở và con người của đối thủ trong giây phút tan tành ra đống
đỗ nát.
Qua năm 2019 người ta không
dùng máy móc và con người nữa, người ta
dùng vũ khí sinh học, tức là con Virus 19, gọi
Covid 19. Chỉ cần một con thả vào đám người, hoặc thành phố hay hội trường,
máy bay, tàu thủy, hạm đội, xe đò v.v... thì cả làng cả xóm cả thành phố, cả nước
đều bị nhiễm virus. Không cần ra tay mà người ta giết chết hàng loạt mạng người,
không ai tìm ra thủ phạm con virus này được cả. Vì nó quá nhỏ mắt thường không
trông thấy chỉ có kính hiển vi mới thấy. Quá siêu nhỏ nhưng sức mạnh nó làm
thay đổi cả hệ thống chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục toàn cầu. Không ai
có quyền lực cấm tụ họp đông người, cấm máy bay, tàu thủy, xe cộ vận hành, nhưng con virus này nó đã từng làm
được chuyện đó mà từ xưa đến nay chưa từng xảy ra.
Giải thích giữa Phật học với
thời đại 4.0: Thời đại 4.0 gọi là “không gian thực mà ảo”, người ta nghiên cứu
từ kinh Bát Nhã là bộ kinh cốt lõi trong đạo Phật, bộ kinh này gồm 600 quyển,
các nhà học giả Phật giáo rút gọn lại còn 262 chữ. Trong 262 chữ có hai từ đại
biểu cho 262 chữ là Sắc và Không. Câu “Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc “trong
kinh Bát Nhã tương đồng với từ “không gian thực mà ảo”. Trong kinh nói từ “Không “mọi người lầm tưởng đạo Phật nói gì
cũng “Không”. Nhưng đạo Phật nói “Chân không mà diệu hữu” chứ không phải không
trơn, không trống rỗng như người lầm tưởng, tức trong chơn không chứa đựng nhiều
điều vi diệu mà con người phàm không thể nào khám phá ra hết được.
Còn “Sắc” là những gì con
người có thể thấy, nghe, chạm xúc được gọi là Sắc. Nhưng đạo Phật lại nói Sắc
không thực, vì nó do nhiều duyên kết họp lại mà thành nên không thật, khi duyên
tan rã nó trở lại Không, Không mà có nên gọi là chơn không diệu hữu.
Như vậy lời kinh Phật nói
trên 2600 năm đã qua mà nay vẫn còn giá trị, không bị lỗi thời tụt hậu, khoa học
mới phát triển cách nay 300 năm là cùng, cách xa Phật học 300 năm, nên ông
Einstein nói điểm cuối cùng của Phật học là điểm khởi đầu của khoa học là vậy.
Như trong kinh A Di Đà đức Phật nói: “Từ đây qua phương Tây phải trải qua mười
muôn vạn ức cõi có thế giới tên là Cực Lạc, có đức Phật A Di Đà hiện đang ngự
trị quốc độ đó”. Ngày nay khoa học khám phá trong không gian vũ trụ có hằng hà
sa thế giới khác so ra kinh Phật nói không sai. Hay trong kinh Hoa Nghiêm có
câu: “Ba ngàn thế giới nằm trong đầu sợi lông”. Mới đầu nghe như không tưởng,
chính câu kinh này làm tiền đề cho khoa học phát minh ra mạng Internet. Ngày
xưa người ta lưu trữ dữ liệu trong một nhà kho rộng cả trăm, ngàn mét vuông,
bây giờ người ta lưu trữ tài liệu trong một ổ đĩa nhỏ bằng ba ngón tay, có thể
dung chứa hàng mấy chục ngàn đầu sách và các tư liệu hình ảnh. Khi muốn tìm tư
liệu trong kho lưu trữ, người ta vào máy tính đưa con chuột có mũi tên như đầu
sợi lông, chỉ cần nhấn chuột là ba ngàn dữ liệu sẽ hiển lộ ra, cần nhìn cả thế
giới Đông Tây cũng rõ như trước mặt.
Nhưng khoa học chỉ khám phá
ra những hiện tượng hình thể sự vật thuộc về vật chất, cũng chưa hết vì vũ trụ
rộng vô tận khoa học có tân tiến đến đâu cũng không khám phá hết được huống nữa
khám phá về mặt tâm linh. Như vậy về mặt vật chất khoa học có thể giải thích được
một phần nào, còn về mặt tâm linh thì khoa học đứng nhìn chứ không có máy móc
gì đo đạc để biết. Như thời gian, không gian vô tận về trước và về sau khoa học
không thể định lượng được. Hay nói về nghiệp hay quả báo của con người và chúng
sanh trong cõi đời này khoa học cũng bó tay. Nhưng đối với Phật học là chuyện
đơn thuần không khó mấy.
Có thể nói Phật học là một tôn giáo vượt trên
khoa học và siêu khoa học. Người tin và hiểu lời Phật dạy, ứng dụng lời Phật dạy
vào cuộc sống, không những lợi ích cho mình cho gia đình, cho xã hội, cho cả thế
giới, cho đời này và đời sau. Chấm dứt khổ đau cho chính mình và không gây khổ
đau cho người khác, còn làm lợi cho tất cả mọi người cùng các loại chúng sanh
có sự sống. Sống được bình an chết được siêu thoát./.
Hai từ SẮC và KHÔNG trong
khi Bát nhã có thể hiểu theo cách:
Cách
thứ nhất về mặt hiện tượng: SẮC tức vật chất –
KHÔNG tức là năng lượng. Vật chất chuyển
thành năng lượng, như dòng điện, hay hơi nước, hoặc khí. Dạng năng lượng này mắt
thường không thể thấy, máy đo mới thấy, nên nói là KHÔNG. Rồi từ năng lượng chuyển qua thành vật chất,
như hơi nước, hay dòng điện tạo ra vật chất, như nước đá, xe chạy, máy bay bay,
mô tơ chuyển động, quạt xoay v.v.. dòng điện không thấy được nhưng nó điều khiển
khối sắt nặng di chuyển như tên bắn.
Cách
thứ hai về mặt tâm lý: SẮC tức thân con
người, trong kinh gọi là Ngũ uẩn-.
KHÔNG tức Tâm thức con người. Sắc
thân thì có thể thấy, chứ Tâm con người không ai thấy được nên gọi là
KHÔNG. Từ KHÔNG trong kinh Bát nhã gọi
là “Chơn Không Diệu Hữu” tức trong cái KHÔNG nó chứa đựng vô số điều kỳ diệu.
Cái KHÔNG này chỉ có Phật
chứng ngộ được Tự tánh rồi mới thấy mới hiểu hết về phạm trù của cái KHÔNG, người
phàm phu cũng như khoa học không sao mà hiểu hết được.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét