NGƯỜI CHẾT SỐNG LẠI
Hỏi: Nhân đọc báo Anh Ninh Thế Giới (ANTG), số 160,
ra ngày 12-8-2004, có đăng bài “Chuyện có thật không chỉ ở một miền quê” cùng với
nhiều điều được nghe trong đời thì hiện tượng người chết sống lại là chuyện có
thật. Để tránh những cái chết oan uổng và đau lòng của những trường hợp người
chết sống lại nhưng bị chôn vùi trong huyệt mộ, theo Phật giáo thì người chết
sau bao lâu mới được tẫn liệm và chôn cất?
Đáp: Người chết sống
lại là chuyện hy hữu song có thật. Không phải bây giờ mà từ rất xa xưa con người
đã có được kinh nghiệm này. Chuyện người chết hồi dương (sống lại), rồi khoẻ mạnh
thêm một thời gian dài nữa được truyền tụng phổ biến trong nhân gian và hiện
nay. Vì vậy, khi một người được xác định đã chết không còn hơi thở), tim ngừng
đập và lạnh buốt toàn thân, nhưng với kinh nghiệm được cha ông truyền lại, phải
chờ thêm một thời gian (ít nhất là một ngày hay hơn nửa - tức 12 giờ hay 24 giờ),
sau đó mới tẫn liệm và an táng.
Bởi vì khi cái chết mới bắt
đầu, thực sự đó chỉ là hiện tượng chết lâm sàng, nghĩa là tim ngừng đập, tắt
hơi thở nhưng não bộ chưa hoàn toàn chết hẳn, vẫn còn hoạt động tuy rất yếu ớt.
Trong quá trình hoạt động yếu ớt đó, não bộ vẫn còn một cơ may chịu một lực tác
động nào đó làm chấn hưng, lập tức kích thích các bộ phận trong cơ thể hoạt động trở lại. Đối với những
người có đời sống lành mạnh, sức khoẻ tốt, không bệnh tật, chết rất nhẹ nhàng,
chỉ hơi mệt rồi “đi” thì mới có khả năng
xảy ra hiện tượng hy hữu này. Hiện tượng người chết sống lại với những kiến thức
và kinh nghiệm y khoa hiện nay về chết lâm sàng là bình thường, hiếm có nhưng
có thể giải thích rõ ràng bằng khoa học thực nghiệm. Do vậy, khi báo ANTG, số
150 đăng bài “Đặt chuông trong quan tài để cứu người chết sống lại” cũng là một
giải pháp cứu hộ có tính cách khả thi, thực tiễn và không hề hoang đường.
Theo quan điểm của Phật
giáo, khi một người được xác định đã chết thì phải đợi ít nhất từ 10 giờ trở
lên 12 giờ mới tiến hành tẫn liệm. Một phần cũng vì lý do đợi người chết lâm
sàng thực sự chết hẳn như đã nói và mục đích chính là để cho quá trình thần thức
thoát ra khỏi xác thân hoàn toàn. Điều khác biệt so với dân gian là trong quá
trình chờ đợi thần thức thoát ra khỏi thân xác, gia quyến chỉ thành tâm trợ
duyên niệm Phật, hạn chế đến thấp nhất việc xúc phạm, xê dịch, tắm, rửa hay nắn
bóp tử thi. Vì nếu làm như thế thì người chết vô cùng đau đớn lại càng thêm đau
đớn, phát khởi sân tâm, phẫn nộ, ảnh hưởng xấu đến cận tử nghiệp và xu hướng
tái sanh./.
Trích Phật pháp Bách
vấn tập II.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét