Thứ Hai, 3 tháng 3, 2025

COI NGÀY TỐT XẤU

 

COI NGÀY TỐT XẤU

 Hỏi: Chúng tôi có một việc quan trọng là bốc mộ, di dời mộ phần (do giải toả nghĩa địa) nhưng chưa biết nên tiến hành vào lúc nào? Là những Phật tử, học và hiểu căn bảo giáo lý, chúng tôi biết đạo Phật không có chủ trương xem ngày giờ tốt xấu trong mọi công việc. Tuy vậy, trong gia đình, mỗi người có một quan điểm khác nhau. Chúng tôi đến hỏi chư Tăng thì có vị dạy cần nên coi ngày giờ, có vị dạy theo chánh kiến Phật giáo thì trước khi làm gì hệ trọng cần tụng kinh, trì giới, làm phước để cầu nguyện, xong hợp thời thì làm, không cần coi ngày. Hiện chúng tôi rất phân vân, xin có lời chỉ dẫn để sống đúng với lời Phật dạy.

Đáp: Đúng như các bạn đã nhận thức: “Đạo Phật không có chủ trương xem ngày giờ tốt xấu”. Tuỳ thuộc nghiệp nhân thiện hay ác nơi mỗi cá nhân đã làm trong quá khứ và hiện tại để tác thành nghiệp quả tốt hay xấu mà thôi. Bàng bạc trong kinh Phật và nhất là trong những lời dặn cuối cùng trước khi Phật nhập Niết bàn, Đức Phật đã khuyên dạy các đệ tử không nên tin tưởng và thực hành chuyện coi ngày, bói toán .v.v.. (Kinh Di Giáo). Vì thế, người Phật tử chánh tín Tam Bảo thì  không cần  và không nên xem ngày giờ tốt xấu trong mọi công việc, chỉ cần tin chắc nhân quả-nghiệp báo và chuyên tâm cải thiện, chuyển hoá những nghiệp nhân xấu ác làm nền tảng cho mọi suy nghĩ, lời nói và hành động để thành tựu những nghiệp quả tốt đẹp trong hiện tại và tương lai.

Vấn đề có nên xem ngày tốt, tránh ngày xấu cho việc bốc mộ cải táng hay không? Theo quan điểm Phật giáo, một người khi đã xả bỏ báo thân, tứ đại (thân thể vật chất gồm đất-chất cứng, nước - chất lỏng, gió - chất khí và lửa - nhiệt năng) trả về cho tứ đại, còn thần thức theo nghiệp tái sanh vào các cảnh giới tương ứng với nghiệp của chính họ. Do vậy, hài cốt hay mộ phần thực chất chỉ là yếu tố “đất” trong tứ đại, đang trong quá trình phân huỷ trở về với đất mà thôi.  Nếu thần thức sau 49 ngày đã tái sanh theo nghiệp thì yếu tố địa đại nơi hài cốt chỉ là “đất” đơn thuần. Mặt khác, trong các trường hợp như: hiến xác cho khoa học, hoả táng (đốt thi thể cháy thành tro bụi), thuỷ táng (đem thi thể thả trôi sông hoặc buộc và đá cho chìm dưới nước), lâm táng đem bỏ thi thể vào rừng), điểu táng (đem thi thể cho chim ăn) hay không táng (treo thi thể trên vách núi, cành cây) .v.v.. theo các quan niệm mai táng khác nhau thì vấn đề hài cốt hay mộ phần không có gì quan trọng (có thể xem như không bàn đến). Như vậy, vấn đề hài cốt và mộ phần chỉ liên hệ đến địa táng (chôn thi thể vào lòng đất) gắn liền với tập tục địa phương, tín ngưỡng dân gian của một bộ phận dân chúng mà thôi.

Tuy vậy, vấn đề coi ngày tốt xấu trong việc bốc mộ, dời mộ vốn đã ăn sâu vào tâm thức người Á Đông, nên cần phải cẩn trọng để tìm giải pháp “có tình, có lý” nhằm đem đến sự nhất quán, an ổn, hoà hợp cho mọi thành viên trong gia đình, dòng tộc. Trong trường hợp gia đình và dòng tộc của các bạn, nếu tất cả đều thâm tín, hiểu Phật pháp sâu sắc (chánh kiến) thì chỉ cần tụng kinh, làm phước để cầu nguyện, hồi hướng cho hương linh, sau đó việc bốc mộ sẽ tiến hành tuỳ duyên khi nào thuận lợi. Nhưng trong trường hợp một vài thành viên trong gia đình cảm thấy không an tâm nếu không coi ngày tốt, tránh ngày xấu thì các bạn nên phương tiện vì an tâm cho mọi người mà coi ngày. Người Phật tử có chánh kiến phải xác định việc coi ngày tốt xấu chỉ là phương tiện nhằm giúp cho những người khác trong gia đình yên tâm đồng thời tránh sự ngộ nhận, bị đổ lỗi, gán tội do không “coi ngó, kiêng kỵ” về sau. Do vậy, khi các bạn tìm đến một vị thầy nhờ xem ngày tốt xấu để khởi sự bốc mộ, cải táng (nếu thầy coi cho) cố nhiên cũng coi với tinh thần phương tiện nhằm tạo sự yên tâm cho các bạn. Thực chất chẳng có ngày nào tốt và cũng không có ngày nào xấu cả; tốt hay xấu tuỳ người, tuỳ việc.

Bình tâm mà suy ngẫm, chánh tư duy, các bạn sẽ thấy rõ nếu coi ngày  tốt để khởi sự làm việc dẫn đến kết quả tốt thì cần gì phải tạo phước, tu nhân, tích đức. Nếu kết quả tốt đẹp trong mọi công việc chỉ nhờ vào coi ngày thì sẽ không phù hợp với tinh thần nhân - quả nghiệp báo, duyên khởi, một trong những giáo lý nền tảng của Phật giáo. Khi đã hội đủ duyên, đủ phước thì làm việc gì cũng tốt đẹp và thành công. Ngược lại nếu thiếu duyên, thiếu phước thì dẫu có nỗ lực đến mấy vẫn không thành tựu như ý muốn. Do đó, quan điểm “trước khi làm những việc hệ trọng cần tụng kinh, trai giới, làm phước để cầu nguyện, xong hợp thời là làm, không cần coi ngày” có thể nói đó là chánh kiến, là kim chỉ nam cho mọi hành động, việc làm của người Phật tử chân chánh tín./.

Trích Phật pháp Bách vấn tập II.

 Phụ lục:

Tóm lại, có  7 cách mai táng khi con người đã chết:

1/ Địa táng, tức chôn trong lòng đất.

2/ Thuỷ táng, tức bỏ xuống nước.

3/  Hoả tán, tức thiêu đốt.

4/ Điểu táng, tức cho chim, cho thú ăn.

5/ Lâm táng, bỏ xác vào trong rừng cây.

6/ Không táng, treo thi thể trên vách đá hay cành cây.

7/ Hiến xác, hiến tặng xác cho khoa y tế hay khoa nghiên cứu.

Hiến xác là vừa tắt hơi thở liền cho Y tế nghiên cứu, hay lấy các bộ phận trên cơ thể ghép cho những người còn sống mà bộ phận của họ bị suy nhược. Như võng mạc mắt, tim, gan v.v…Trong 7 cách giải quyết thân xác sau khi chết, Việt Nam có ba cách thường đã áp dụng, như Địa táng, Hoả táng thường hay thấy, còn hiến xác thỉnh thoảng chứ không nhiều. Lâm táng áp dụng ở Ấn Độ thời xưa, ngày nay ô nhiễm môi trường ít áp dụng, chỉ có Hoả táng và Thuỷ táng còn áp dụng bên Ấn Độ bên bờ sông Hằng rất phổ biến.  Điểu táng thường áp dụng bên Tây Tạng vì bên đó đá nhiều hơn đất nên điểu táng rất thích hợp cho đất nước Tây Tạng. Không táng ở Việt Nam đã có ở các dân tộc vùng cao ở miền Bắc Việt Nam ngày xưa.

Nhìn chung 7 cách mai táng, chỉ cách Địa táng gây tốn kém kinh phí, thời gian, môi trường trong thời gian khá dài. Có những ngôi mộ tồn tại mấy trăm năm, cản trở môi trường không gian sinh hoạt cho người sống. Thậm chí những hồn ma bóng quế đeo bám vào hài cốt gây nhiễu loạn người sống không ít. Bởi vậy cách giải quyết gọn nhẹ có lợi cho người đã chết và người còn sống là thiêu xong đem tro đi vãi sông hay gốc cây là tiện nhất. Không còn gì sau khi chết để bám nên dễ siêu, không còn gì để tâm nên người sống khỏi phải lo.

Dân tộc Á Đông nhất là Trung Quốc và Việt Nam còn giữ tập tục chôn cất, mả mồ, bia mộ, tháp, lăng gây nên sự lo lắng mồ mả ông bà cha mẹ, tổ tiên hết đời này đến đời khác, cũng chỉ vì chút xương tàn, ra tro, ra đất mà cứ cúng kiến vái lạy mãi, trong khi hồn phiêu phách táng không còn ở trong ngôi mộ nữa, mà người còn sống cứ nghĩ ông bà mình đang ngự trong các nhà mồ.

Là người Phật tử thấu hiểu giáo lý Vô thường, nên  phương cách hoả thiêu thi thể sau khi chết rồi đem vãi sông hay gốc cây là cách thích hợp nhất./.

{]{

 

COI NGÀY TỐT XẤU Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét