HƯƠNG LINH THỌ DỤNG
PHẨM VẬT
DÂNG CÚNG BẰNG CÁCH
NÀO
Hỏi: Tôi được biết “Trong thời
gian thọ thân trung ấm, hương linh vẫn
thọ dụng được tất cả những phẩm vật mà thân nhân dâng cúng như cơm nước, hương,
hoa nhưng chỉ hưởng mùi vị của thức ăn mà thôi”. Nhưng tôi không hiểu vì sao thần
thức của con người là vô hình còn các vật phẩm trên kể cả mùi hương đều là những
dạng vật chất. Vậy làm sao thần thức lại có thể thọ dụng được các mùi hương đó được? Sở dĩ chúng ta ngửi được là nhờ có khứu giác
còn thân trung ấm hay thần thức là vô hình thì lấy cái gì để ngửi? Có người cho
rằng sau khi qua đời, người chết vẫn còn ăn, gọi là thức thực. Nhưng thức vốn
vô hình, nếu có thức thực thì cũng chỉ là “cảm” được những tâm niệm thương
ghét, an ủi v.v… chứ không thể ăn được món ăn vật chất. Xin giải thích giúp tôi
những thắc mắc trên.
Đáp: Thực ra thì thân trung ấm là
một dạng sống có thân thể với cấu trúc vật chất vi tế mà mắt thường chúng ta
không thể thấy được. Tuỳ theo biệt nghiệp của mỗi loài mà thọ thân trung ấm với
hình dáng khác nhau. Ngoài ra, còn có rất nhiều loài chúng sanh khác hiện hữu
trong thế giới đan xen (Phàm Thánh đồng cư độ) với loài người như chư thiên Dục
giới cà Sắc giới có thân thể đẹp đẽ, trang nghiêm, các quỷ thần đều có thân thể,
hình dáng xấu xa hay dữ tợn tuỳ loài.
Bởi vì nghiệp duyên giới hạn của loài
người, chỉ có một số người thấy được trời thần ma quỷ còn lại hầu hết thì
không, nên chúng ta thường nói môn na về họ là thế giới vô hình. Vô hình là vì
chúng ta không thấy chứ chẳng phải không có gì hay đó chỉ là thế giới thuần tâm
thức, phi vật thể như các chúng sanh ở Vô sắc giới. Đơn cử như có rất nhiều dạng
vật chất vi tế vẫn đang hiện hữu quanh ta và liên tục trực tiếp đến đời sống
con người các dạng năng lượng, các tia X, tử ngoại, hồng ngoại v.v.. mà chúng
ta chẳng khi nào thấy hay nắm bắt được.
Không những thân trung âm cùng chư thiên
và quỷ thần có thân thể cũng như đầy đủ các giác quan mà giác quan của họ nhạy
bén và thù thắng hơn loài người rất nhiều lần. Họ vẫn ăn uống bình thường, có
khả năng nghe nhìn rất xa, di chuyển cực nhanh và hiểu được tâm niệm của loài
người. Cho nên, các loài mà ta gọi thế giới vô hình vẫn thọ dụng các phẩm vật dâng cúng hay tự tìm kiếm một cách
bình thường. Có điều, tuỳ theo nghiệp của mỗi loài mà có cách ăn uống, thọ dụng
khác nhau.
Kinh Tăng Chi Bộ IV có ghi: “Thế Tôn ở tại trú xứ của Bà la môn
Janussoni. Sau khi đi đến cung kính đảnh lễ, hỏi thăm và ngồi xuống một bên, Bà
la môn Janussoni bạch Thế Tôn:
Thưa Tôn giả Gotama, chúng tôi bố thí,
làm các lễ cúng cho người chết. Mong rằng, bố thí này cho bà con huyết thống đã
chết được lợi ích! Mong rằng, các bà
con huyết thống đã chết, thọ hưởng bố
thí này! Thưa Tôn giả Gotama, bố thí như
thế có lợi ích gì cho các bà con huyết thống đã chết không? Các bà con huyết thống
đã chết có được thọ hưởng bố thí ấy hay không?
Này Bà la môn, nếu có tương ưng xứ, thời có lợi ích; không
có lợi ích nếu không có tương ưng xứ.
Ở đây, này Bà la môn, những người nào…
sau khi thân hoại mạng chung sanh vào địa ngục, sanh vào loại bàng sanh, sanh cộng
trú với loài người, sanh cộng trú với
chư thiên. Những vị này, được nuôi sống và tồn tại với những món ăn
tương ưng với cảnh giới của các vị ấy. Này Bà la môn, đây là không tương ưng xứ,
trú ở những nơi ấy, các vị ấy không được lợi ích của bố thí ấy.
Nhưng ở đây, này Bà la môn, người nào
sau khi thân hoại mạng chung, sanh vào cõi ngạ quỷ. Vị ấy được nuôi sống và tồn
tại với các món ăn tại đấy. Món ăn nào, các bạn bè, thân hữu, hoặc bà con, hoặc
người cùng huyết thống muốn hướng cúng cho vị ấy tại đấy, vị ấy sống với món ăn
đó, tồn tại với món ăn đó. Này Bà la môn, đây là tương ưng xứ, trú nơi đây, vị ấy
được lợi ích của bố thí ấy.”
Như vậy, rõ ràng thần thức của thân
trung ấm và các loài quỷ thần thọ dụng các phẩm vật mà loài người dâng cúng một
cách bình thường ví đó là “tương ưng xứ”
của họ.
Đối với vấn đề thức thực trong quan niệm
Tứ thực, không nên hiểu là dùng tâm thức để thọ dụng thực phẩm. Vì thức thực là
cái khả năng duy trì và tiếp nối mạng sống. Để hiểu thế nào là thức thực, cần
biết rằng chúng ta là biểu hiện của thức, gồm có y báo và chánh báo. Chánh báo
là con người gồm năm uẩn của ta và y báo thuộc hoàn cảnh chung quanh ta. Vì
hành nghiệp từ nhiều kiếp xưa nên bây giờ ta có chánh báo này, với y báo này.
Chánh báo và y báo đều là sự biểu hiện của tâm thức. Khi nhận thức, tâm cũng giống
như cơ thể đón nhận các món ăn, đó gọi là thức thực./.
(Trích Phật pháp Bách vấn tập III)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét