CÓ NÊN TIN VÀO NĂM HẠP
(KỴ) TUỔI?
Hỏi: Tôi là một người Phật tử, tuy không mấy am tường
kinh điển nhưng cũng biết rõ về nhân quả, nghiệp báo và tin tưởng sâu sắc về lời
Phật dạy. Gia đình tôi đã bỏ được tục lệ đốt vàng mã, thực hành ăn chay, niệm
Phật. Duy chỉ có điều ba mẹ tôi vẫn cứ tin vào ngày tháng năm kỵ tuổi. Mặc dù
tôi đã cố gắng giải thích rõ tất cả đều do nghiệp thiện ác mà mình đã tạo từ
quá khứ, không có ngày tốt xấu cũng như năm hạp hay kỵ, kết quả ngày hôm nay là
nghiệp của mình chứ không do thánh thần nào ban phước hay giáng hoạ… Nhưng, ba
tôi (tuổi Tỵ) trong năm Dần vừa qua bị bệnh nặng, kinh tế sa sút. Mẹ tôi lại
sinh ra sợ vì năm Mão mà mẹ tôi tuổi Tý nên không biết có chuyện gì xảy ra
không? Lại còn cả chuyện những người hạp tuổi khi lấy nhau thì làm ăn phất lên,
còn kỵ tuổi thì làm ăn chật vật, khó khăn. Những chuyện liên hệ đến tuổi tác (hạp,
kỵ) tốt xấu xảy ra trước mắt như vậy khiến tôi cũng phân vân. Hãy giúp tôi hiểu
về những điều này.
Đáp: Dù bạn khiêm nhường cho là không mấy am tường
kinh điển, nhưng chúng tôi thấy bạn đã có chánh kiến và chánh tín Tam bảo sâu sắc.
Tin tưởng tuyệt đối, không lau chuyển về sự vận hành của nhân quả nghiệp báo
tác động và chi phối lên đời sống cá nhân cùng cộng đồng, là một căn lành vốn
được gieo trồng và vun bồi trong nhiều đời kiếp. Một người khi đã tin sâu nhân
quả- nghiệp báo thì luôn siêng năng phục thiện, dốc hết sức làm lành (chăm chỉ
gieo nhân tốt trong hiện tại), còn hiện thực cuộc sống thì dẫu vui khổ thế nào
cũng tuỳ duyên tiếp nhận (vì khi nghiệp quả đã chín muồi thì không thể dịch
chuyển hay thay đổi tình hình). Thái độ sống “tuỳ duyên tiếp vật” ấy là biểu hiện
cụ thể của tuệ giác Phật giáo.
Chuyện tuổi
tác hạp (kỵ) với nhau tốt hay xấu theo năm, tháng, ngày, giờ…là một trong những
tín niệm nhân gian (ảnh hưởng văn hoá Trung Hoa) đã ăn sâu vào tâm thức con người
Việt hàng ngàn năm qua. Lẽ tất nhiên, rất khó để cho người ta gột rửa những tín
niệm này. Trong những năm gần đây, tín niệm này bùng phát và trở nên khá phổ biến
trong xã hội. Khá nhiều Phật tử vẫn còn mang tín niệm này trong tâm thức (một số
chùa vẫn còn xem, chọn ngày giờ tốt, xấu cho Phật tử) dù cho biết chắc rằng đức
Phật không hề dạy như thế mà thậm chí còn khiển trách nữa (kinh Di Giáo).
Chúng tôi thấy
rằng, vấn đề bạn nêu và ghi nhận như một
sự tất yếu “những chuyện liên hệ đến tuổi tác (hạp, kỵ) tốt xấu xảy ra trước mắt”, thực chất chỉ là sự trùng
hợp ngẫu nhiên mà thôi. Vì sao? Nếu bình tâm rà soát lại nơi những người thân
hoặc đồng nghiệp, bạn bè sẽ thấy rõ rằng có những người gặp năm hạp tuổi nhưng
chẳng được may mắn đáng kể nào, thậm chí vẫn có thể gặp xui xẻo bất như ý. Đó
là chưa kể đến có không ít hệ luỵ phát sinh từ sự ỷ lại năm nay hạp tuổi nên mạnh
tay cho những công việc, dự án vốn bất khả thi nên thất bại hoàn toàn. Và ngược
lại, có không ít người gặp năm kỵ tuổi nhưng vẫn phát đạt, bình an, chẳng hề hấn
gì. Cũng vậy, trong vô số những cặp vợ chồng đổ vỡ, không hạnh phúc thì có
không ít người tuổi tác khá “hạp” nhau.
Mặc khác, giả
như có dự báo chính xác cho năm kỵ tuổi là xấu thì cũng chẳng có ích gì, càng
lo lắng thêm và thậm chí tăng nguy cơ tự chuốc lấy tai hoạ dù mù quáng tin tưởng
vào thần linh để “giải hạn”. Bởi một khi dòng nghiệp lực vận hành theo nhân quả-
nghiệp báo đến lúc chín muồi, trổ quả thì không thánh thần nào có thể ngăn cản
được. Ngay cả những việc cực thiện trong hiện tại cũng chỉ làm nhân tốt cho
tương lai, khá hơn thì có thể làm cho nghiệp quả lệch hướng chứ không thay đổi
hay hoá giải hoàn toàn nghiệp quả khi nó đến quá gần.
Do đó, người Phật tử không nên tin một cách sai lạc
vào tuổi tác hạp (kỵ) mà chỉ tin tưởng đúng đắn vào vận hành nhân quả- nghiệp
báo của tự thân (biệt nghiệp) và cộng đồng (cộng nghiệp). Thành công hay thất bại,
khoẻ mạnh hay ốm đau, hanh thông hay bế tắc v.v…liên tục xảy ra trong đời sống,
và người con Phật cần được nhận thức những điều qua lăng kính nhân quả-nghiệp
báo chứ không phải tuổi tác, số mệnh, hạp kỵ, kiết hung…Tin tưởng vào tuổi tác,
số mệnh, hạp kỵ…và đổ lỗi cho nó mà quên đi sự chuyển hoá tự thân là một sự lầm
lạc, tà kiến theo quan điểm Phật giáo.
Trong chừng mực
nào đó, có thể xem sự lưu tâm đến quan hệ tuổi tác và năm, tháng, ngày, giờ nhằm
dự báo tốt xấu, thịnh suy trong những ngày đầu năm như là một tập tục, một ứng
xử văn hoá quen thuộc của đại bộ phận người Việt. Trên tinh thần phương tiện,
các bậc tiền nhân đã vận dụng những hình thức như bói Kiều, xăm Quan Âm hay hái
lộc Phật (nhận một câu kinh Pháp Cú, kinh “Lời Vàng” mà một số chùa hiện nay
đang làm) để thay vì tin vào tuổi tác hạp (kỵ) người Phật tử định hướng tin vào
lời Phật dạy để tự răn sửa mình.
Vì vậy, trước
thềm năm mới, người hạp hay kỵ tuổi đều bình thản, không có gì phải vui mừng hoặc
lo lắng. Người Phật tử cần phát huy tuệ giác để xem tất cả những thăng trầm, tốt
xấu trong năm là biểu hiện cụ thể nhất của nhân quả- nghiệp báo chứ không phải
do hạp, kỵ hay sao hạn gây nên./.
(Trích Phật pháp
Bách vấn tập III)
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét