NHẤT TÂM BẤT LOẠN
Nếu chúng ta
hiểu “nhất tâm bất loạn” theo cách hiểu
của các pháp môn khác, như Thiền thì
chúng ta niệm Phật không thể nào đạt đến
“sự nhất tâm bất loạn” đem ý nghĩa “nhất tâm bất loạn” của giáo lý thông thường
để giải thích về giáo lý Tịnh độ, thì không ai đạt đến nhất tâm được. Trong
kinh nói, chúng ta nghe đến Đức Phật A Di Đà, trong tâm tin nhận A Di Đà cứu độ,
bèn xưng niệm danh hiệu A Di Đà Phật, hoặc từ 1 ngày đến 7 ngày. Ở đây là chỉ
cho mạng sống của chúng ta, tuỳ theo mạng sống của chúng ta kéo dài được bao
lâu mà chuyên xưng niệm câu danh hiệu này. Nếu mạng sống chúng ta còn một ngày
thì chuyên niệm danh hiệu 1 ngày cho đến mạng sống chúng ta còn 7 ngày thì
chuyên niệm danh hiệu 7 ngày v.v…chúng ta phải suốt đời niệm câu danh hiệu này
mà không cần phải nhờ vào các công hạnh khác. Tuy chúng ta có tích luỹ các thiện
căn, phước đức khác, nhưng không thể nhờ vào một chút thiện căn phước đức ấy mà
được vãng sanh, bởi vì nó không hội đủ, mà vãng sanh đều phải nương vào câu danh hiệu “Nam mô A Di Đà Phật”.
Xưng niệm
danh hiệu cũng tuỳ thuộc vào căn tính của chúng ta. Căn tính của mỗi người mỗi
khác, dù là trí thức, nông dân, công nhân hay thương gia, nhưng đều đem cương vị
và trình độ của mình mà niệm Phật đều là tốt rồi. Có khả năng niệm vài vạn câu
thì niệm vài vạn câu, không thể niệm vài vạn câu, chỉ niệm vài nghìn câu, thì
niệm vài nghìn câu; có khả năng niệm nhiều thì niệm nhiều, có khả năng ít thì
niệm ít, nhưng hễ có thời gian thì liền xưng niệm câu danh hiệu này.
Còn như
trong lúc đang niệm Phật, tâm có tán loạn hay không tán loạn, có vọng tưởng hay
không vọng tưởng, điều này không thành vấn đề. Bởi vì vãng sanh không phải nhờ
vào công phu của chúng ta, cùng với việc có vọng tưởng tạp niệm hay không, có đạt
đến công phu nhất tâm hay không đều chẳng liên quan. Đâu phải chúng ta nhất tâm
mới được vãng sanh, không nhất tâm thì chẳng thể vãng sanh; hoặc là nhất định
lâm chung phải chánh niệm hiện tiền mới vãng sanh, không chánh niệm thì không
thể vãng sanh. Hoặc lại nói, khi lâm chung phải có người trợ niệm mới vãng
sanh, không có người trợ niệm thì không
thể vãng sanh v.v…ở đây không đề cập đến những điều đó, bởi vì tất cả đều
là sức của Phật A Di Đà. Chỉ cần chúng ta một lòng chuyên niệm danh hiệu của
Ngài, nguyện sanh về thế giới Cực Lạc, suốt đời không thay đổi thì khi lâm
chung, Đức Phật A Di Đà tự nhiên hiện sẽ hiện thân tiếp dẫn chúng ta vãng sanh
Cực Lạc, hoàn toàn không tồn tại vấn đề công phu có “nhất tâm bất loạn” hay
không.
(đoạn văn
trên nói rất dễ vãng sanh, nhưng xem lại chúng ta có thật tin nơi Đức Phật A Di
Đà chưa, có tha thiết cầu vãng sanh hay không, có thường xuyên xưng niệm danh
hiệu Phật hay không. Nếu đầy đủ ba yếu tố:
Tín, Nguyện và Hạnh thì việc vãng sanh không khó. Hiện nay chúng ta niệm Phật
mà ba yếu tố Tín, Nguyện và Hạnh chưa đầy đủ, nên cần phải gia tâm liên tục tu
tập, chứ đừng nghe nói quá dễ rồi ỷ y vào Phật thì dễ rớt lại Ta bà như chơi).
Vì thế, “nhất
tâm bất loạn” ở đây chính là tâm chuyên niệm danh hiệu Phật A Di Đà, chuyên tin
Đức Phật A Di Đà không thay đổi, không tạp loạn, đây là “nhất tâm bất loạn”.
Nếu có người
nào nói, Này bạn có một pháp môn đặc biệt thù thắng! Bạn nên bỏ pháp niệm Phật
hãy đến tu pháp môn kia thì tốt hơn. Chúng ta cũng chẳng vì hiếu kỳ, vì bất luận
pháp môn nào cũng đều không bằng câu danh hiệu A Di Đà Phật của chúng ta. Chỉ cần
một câu danh hiệu A Di Đà Phật này đã có đầy đủ vạn đức rồi, việc vãng sanh của
chúng ta lập tức thành tựu, chẳng cần nhờ vào các công hạnh khác. Sở dĩ chúng
ta không hiếu kỳ, không động loạn là bởi chúng ta có tâm tin nhận đối với Đức
Phật A Di Đà, đây gọi là “nhất tâm bất loạn”.
Hiện tại, phiền não, vọng tưởng tạp niệm của
chúng ta khởi lên, chúng ta cũng đừng vì thế mà lo, cho rằng: Hỏng hết rồi! Ta
muốn vãng sanh về thế giới Cực Lạc mà lại có những tâm niệm này thì Đức Phật A
Di Đà làm sao có thể cứu độ ta! Liệu Ngài có bỏ rơi ta không?
Hoàn toàn
không nên và không cần phải lo lắng như thế. Xin hỏi mọi người, có ai lại không
có tham sân si? Có ai mà không vọng tưởng tạp niệm? Nếu bạn không có tham sân
si, vọng tưởng tạp niệm thì bạn đã là A la hán rồi! Đức Phật A Di Đà hoàn toàn không vì cứu độ bậc
A la hán. Ngài đã trải qua năm kiếp tư duy để phát ra lời thệ nguyện và trải
qua nhiều kiếp tu hành, lẽ nào không có giá trị ư? Bản thân các vị A la hán có
thể tự ra khỏi tam giới, lục đạo luân hồi, cần gì Đức Phật A Di Đà phải cứu độ
họ? Cho nên, đối tượng mà đức Phật A Di Đà muốn cứu độ chính là chúng sanh
trong đời ác ngũ trược.
(Cũng vậy, đối
tượng của Bác sĩ là chữa bệnh cho những người đau bịnh, chứ không phải người
lành mạnh. Đức Phật Di Đà cũng như thế, đối tượng cứu độ chúng sanh đau khổ trầm
luân, chứ không phải những bậc đã thoát trần diệt khổ. Thế gian cũng vậy, lòng
thương của cha mẹ bao giời cũng quan tâm đến những đứa con đau bệnh, thiếu thốn
nhiều hơn những đứa con khoẻ mạnh và đầy đủ)
Ngũ trược nghĩa là “kiếp trược, kiến trược,
phiền não trược, chúng sanh trược, mạng trượcs”. Chúng sanh chúng ta xưa nay vốn
có kiến trược, phiền não trược thì mới là phàm phu! Nếu chúng ta không có kiến
trược, phiền não trược, không có tham sân si mạn nghi thì chúng ta đâu là phàm
phu, mà không phải là phàm phu thì cũng không phải là đối tượng mà Đức Phật A
Di Đà muốn cứu độ!
Thế nên,
theo phương diện này thì chính vì chúng ta có phiền não nên mới hổ thẹn và vui
vẻ niệm một câu danh hiệu A Di Đà Phật này; đồng thời, vì chúng ta có phiền não
nên mới càng biết ơn sự cứu độ của Đức Phật A Di Đà.
Vì vậy các
hành giả niệm Phật cầu vãng sanh Cực Lạc,
chớ nên thấy mình có phiền não, tạp niệm mà sanh tâm sợ hãi, lo lắng, thoái
lui, cảm thấy mình không đủ tư cách vãng sanh rồi hoài nghi Đức Phật A Di Đà. Nếu
nghĩ như vậy, thì chẳng khác gì đang đói khát ngồi trước mâm cổ mà không chịu
ăn uống, đau bịnh khổ sở cần hết bịnh mà không chịu uống thuốc, đường xa lại trời
tối mà không chịu về nhà …nếu có tâm niệm như vậy khiến cho Phật A Di Đà phải xót thương. Đức Phật A Di Đà nhất định
không bỏ rơi chúng ta, nên Ngài mới phát nguyện tu hành để cứu độ chúng ta. Chỉ
cần chúng ta chuyên xưng danh hiệu A Di Đà Phật, nương vào sự cứu độ của Ngài,
bất kể tâm mình có thanh tịnh hay không thanh tịnh, công phu có đạt đến nhất
tâm hay không, đều chẳng cần quan tâm lo lắng. Đức Phật Di Đà đều cứu độ. Chúng sanh như con, Phật như cha mẹ; cha mẹ lúc nào cũng luôn bảo vệ con che chở
con, vì thế mọi hành giả không nên lo được vãng sanh hay không vãng sanh, được
Phật rước hay không, chỉ chuyên tâm trì niệm danh hiệu Phật A Di Đà rồi phát
nguyện vãng sanh, thì 10 người niệm, 100 người niệm không ai là không được vãng
sanh.
(tham khảo và
trích tập Huệ Tịnh pháp sư giảng diễn)./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét