HÀNH TRÌ GIỚI LUẬT
Kinh Đại thừa Bổn
Sanh Tâm Địa Quán, đức Phật dạy: “Vào biển Phật pháp lấy đức tin làm căn bản,
vượt dòng sanh tử lấy giới luật làm thuyền bè. Nếu người xuất gia không giữ giới
cấm, lại tham đắm, vướng mắc những thú vui thế tục, hủy báng giới pháp của chư
Phật, hàng Tỳ kheo như thế không còn được gọi là người xuất gia nữa ”. Người
xuất gia mang trên vai bốn ơn sâu nặng thì trách nhiệm và bổn phận không phải
là nhỏ. Nhiệm vụ giữ gìn mạng mạch phật pháp và lưu truyền nơi thế gian, đó là
trách nhiệm của người xuất gia cần phải làm. Người con Phật muốn cho chánh pháp
được trường tồn thì phải lấy giới luật làm thầy. Ba đời chư Phật đều nương vào
giới luật mà tu tập cho đến thành đạo quả.
- Công năng của giới luật:
Giới tiếng Phạn là
Sila, dịch nghĩa là thanh lương, vì khi giữ giới, tâm trở nên thanh tịnh, mát mẻ.
Giới còn dịch là biệt giải thoát, bởi nhờ giới mà được giải thoát, giữ giới phần
nào thì được giải thoát phần ấy. Giới như hàng rào bảo vệ, nhờ giữ giới mà các
việc làm xấu ác được ngăn chặn, tâm tưởng cũng nương theo đó mà không trở nên
phóng dật, bung lung. “Giới như đèn sáng lớn, soi sáng đêm tối tăm, giới như
gương báu sáng chiếu rõ tất cả pháp, giới như Châu ma ni, rưới của giúp kẻ
nghèo, thoát khổ mau thành Phật, chỉ giới này hơn cả”. Công năng của giới to lớn
như vậy, nên người xuất gia với lý tưởng “Thượng cầu Phật đạo hạ hóa chúng
sanh” không được xem nhẹ giới luật. Giới là tràng hoa, là món trang nghiêm sức
đẹp của hàng xuất gia. Người có giới hạnh đi đến đâu cũng lan tỏa hương thơm giới
đức, đi đến đâu cũng tỏa sự an lạc, thảnh thơi và chất liệu từ bi cho khắp tất
cả. Người xuất gia khi mới vào chùa được học “Tiên học luật hậu học kinh”, trẻ
em ngoài đời “Tiên học lễ hậu học văn”. Dù đời hay đạo đều lấy giới đức, kỷ luật
làm đầu. Giới chính là gốc làm nên phẩm hạnh của người tu tập giải thoát. Nếu
người tu không học giới thì chẳng khác gì người thế tục. Hơn thế nữa giới như
chiếc bè vững chắc đưa người vượt sông sanh tử, vượt dòng sanh tử luân hồi, trở
về bến giác.
Nếu tu giới mà
không tu Huệ, thì đôi khi rơi vào giới cầm thủ, có Định mà không có giới thì giống
như ngoại đạo, có Định mà thiếu Tuệ thì thành si Định, tà định. Có Tuệ mà không
có giới, có Định thì rơi vào tà kiến. Vậy người tu học xuất gia trước cần phải
học về giới rồi sau mới tu thiền học
kinh.
Nước nhà thì có quốc
pháp, gia đình thì có gia quy, xã hội phải có quy chế, thì đất nước mới thanh
bình thịnh trị. Đạo pháp cũng vậy, giới luật là mạng mạch của Phật pháp. Giới
luật còn là Phật pháp còn, giới luật mất thì Phật pháp tiêu vong. Người xuất
gia tự trang nghiêm thân mình, lấy giới luật làm thầy, luôn thu nhiếp tâm ý
nương theo giới luật. Có như vậy, sự xuất
gia tu học mới có sự lợi ích. Đức Phật dạy
“Lại có Tỳ kheo bên trong phạm giới,
bên ngoài giả bộ hành trì, nhận sự cúng dường của đàn na tín thí. Lại có Tỳ
kheo tuy không phá giới, mà ôm lòng sẻn tiếc y phục, ăn uống và tham lam vật dụng
của chúng Tăng, không cho khách Tăng ăn dùng. Lại có Tỳ kheo tuy không phá giới,
nhưng lận tiếc phòng xá giường tòa của chúng Tăng, không cho khách Tăng sử dụng.
Lại có Tỳ kheo tuy không phá giới, vì Đàn việt cúng dường lễ bái mà nhận được
nhiều tài lợi, tâm họ không muốn các Tỳ kheo khác được người cúng dường, chỉ muốn
mình được sự cúng dường. Lại có Tỳ kheo nhận được nhiều tứ sự cúng dường của
Đàn việt, bên trong không có thật đức, chỉ tăng trưởng lòng tham, chỉ vì mạng sống,
chẳng vì tu hành. Lại có Tỳ kheo buôn bán kiếm lợi để tự nuôi thân mạng, như thế
vô lượng nhân duyên địa ngục, sau khi từ bỏ thân này, đều đọa địa ngục. Này A
Nan, ví như sư tử mạng tuyệt thân chết, hoặc ở hư không, hoặc trên đất, dưới nước, trên cạn, không có loài vật nào
dám đến ăn thịt sư tử, chỉ có trùng trong thân con sư tử quay lại ăn thịt sư tử
mà thôi. A Nan, Phật pháp của Ta, tà ma ngoại đạo chẳng thể phá hoại được, mà
các ác Tỳ kheo ở trong giáo pháp của ta
phá hoại mà thôi”. (Giới luật Pháp yếu).
Để Chánh pháp được trường tồn,
chỉ có những người con của Phật, xuất gia theo Phật, học Giới, nương theo Giới
mà hành trì mới có thể hộ trì chánh pháp, trang nghiêm Giáo hội và kéo dài thọ
mạng Phật pháp được.
Đời sống xuất gia
tu học là một đời sống tự khép mình trong bốn oai nghi và các muôn tế hạnh cùng
với việc nghiêm tinh hành trì giới pháp. Tuy nhiên, cần phải hiểu, giới luật mà
Phật chế ra để bảo vệ chúng Tăng, kéo dài thọ mạng Phật pháp, chứ chẳng phải để
ngăn cấm, ép buộc, áp đặt. Nên việc giữ giới là sự tự nguyện và xuất phát từ
bên trong mỗi người. Nếu ai đó cho rằng giới luật chỉ là cấm đoán thì nhất định
sẽ không đạt được sự thành tựu và lợi ích mà Giới mang lại. Một vị xuất gia sống
phạm hạnh đầy đủ sẽ mang lại niềm tin chơn chánh cho những ai chưa có lòng tin,
củng cố và làm tăng trưởng cho những người đã có lòng tin nơi Tam bảo. Vì nhờ sống
đời phạm hạnh đầy đủ như vậy, vị ấy sẽ đạt được lợi ích ngay trong hiện tại mà
Giới mang đến. Cũng như vậy, vị ấy sẽ là bậc mô phạm của chư Thiên và loài người.
Cho nên giới pháp cần phải được giữ gìn, hộ trì và truyền lại cho nhiều thế hệ,
có vậy mạng mạch Phật pháp mới được trường tồn.
Tóm lại, giới luật
là một phần không thể thiếu đối với đời sống của người xuất gia. Giới luật còn
là nền tảng đưa đến sự giải thoát, giác ngộ, chấm dứt sanh tử. Là nền tảng cho
tất cả lời dạy của Đức Phật, người học pháp, hiểu pháp, hành trì pháp cũng
chính đang là hành trì giới luật và hộ trì chánh pháp. Vì vậy, chỉ khi nào giới
luật được tuân thủ, thì đồng nghĩa với chánh pháp được hộ trì, mạng mạch Phật
pháp trường tồn. Trong Tạng luật Đại Phẩm phần I, chương Trọng yếu khẳng định:
“Cho đến khi kinh và diệu pháp bị quên
lãng mà luật chưa bị tiêu hoại thì giáo pháp vẫn còn tồn tại”. Vì vậy “Tỳ ni tạng giả, Phật pháp thọ mạng, Tỳ ni tạng
trụ, Phật pháp diệc trụ, Tỳ ni tạng diệt, Phật pháp diệc diệt !” là điều hiển
nhiên và là điều kiện tiên quyết để giáo hội được trang nghiêm, để chánh pháp
được cửu trụ tại thế gian, chính là sự tôn kính đối với giới luật, học giới,
hành trì giới nơi mỗi người xuất gia tu học./.
(Trích VHPG số 401 - 15 -11 -2022 - Lạc Nhiên )
—¯–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét