NHỮNG GIÂY PHÚT QUAN TRỌNG
LÚC LÂM CHUNG
Pháp niệm Phật tuy được hoành siêu
tam giới nhanh chóng liễu sanh thoát tử, nhưng lúc sắp mạng chung là quan trọng
nhất. Nếu thường ngày Tín, Nguyện thâm sâu thành tựu phạm hạnh, hoặc được lý
nhất tâm, hoặc được sự nhất tâm bất loạn, thì tự mình biết trước giờ chết,
chánh niệm hiện tiền, vô ngại tất cả, thì ắt vãng sanh, như vào thiền định, chỉ
trong búng tay thác sanh hoa sen, nghiệp tại Ta bà, thần đăng an dưỡng, chứng
đủ tam bất thối.
Nếu ba món tư lượng, Tín, Hạnh,
Nguyện đầy đủ mà chưa được nhất tâm bất loạn, lý nhất tâm bất loạn, thì lúc
mạng chung sẽ bị các duyên trói buộc, tâm người sắp chết ưu não khởi dậy, không
giữ được chánh niệm thì sẽ trở ngại cho việc vãng sanh.
Là thân nhân hiếu quyến, bà con
nên thấu rõ lý này, sự trợ niệm cho người sắp lâm chung là việc rất cần thiết
và quan trọng vô cùng.
Những người niệm Phật một đời
quyết cầu vãng sanh Cực Lạc tốt nhất là đem việc nhà, cho đến việc tang lễ sau
khi mình chết, sắp xếp giao phó rõ ràng, hoặc lập di chúc để tránh sự lo lắng
lúc sắp lâm chung. Đồng thời nên dặn dò gia quyến lúc lâm chung nên cùng nhau
niệm Phật trợ niệm, không nên nói chuyện thế sự, kỵ nhất là khóc lóc làm não
loạn người chết. Không nên bàn tính chia của chia gia tài trong lúc người thân
vừa mất.
Lúc mạng chung nếu không nhất
niệm hiện tiền thì không được vãng sanh, quan hệ trọng đại như thế chớ có xem
thường. Rất mong những người thân quyến nên lấy việc trợ niệm làm hiếu, đừng
nên đem tình ái gia duyên làm trở ngại việc vãng sanh.
Là người niệm Phật cầu sanh Tịnh
độ, chúng ta phải biết một đời cần khổ, rốt cuộc kết quả tốt đẹp hay không là ở
chổ giây phút sau cùng này. Lúc sắp lâm
chung chính là lúc quyết định phàm thánh. Lúc nầy cần phải buông bỏ hết muôn
duyên, nhất tâm chuyên niệm thánh hiệu Phật A Di Đà, cầu sanh thượng phẩm liên
hoa. Một niệm hiền tiền thì việc vãng sanh là điều tất yếu, chỉ trong thoáng
chốc rời khỏi Ta bà ngũ trược, nên gọi là niệm Phật mà được liễu sanh thoát tử
vậy.
Pháp môn niệm Phật đủ cả sự lẫn
lý. Sự lý phải đi đôi, như hai con mắt và đôi chân. Hai con mắt nhìn đường để
mà đi, hai đôi chân để tiến bước. Không có đôi chân dù có cặp mắt sáng tỏ bao
nhiêu, cũng chẳng thể đến nơi đến chốn được, cho nên sự lý phải viên dung.
Sự lý đã nương nhau như thế, nếu
thiếu một thì ắt chẳng có hy vọng thành công. Người niệm Phật tuy thiếu phần
giải ngộ, nhưng nếu chịu noi theo lộ trình của các bậc tiên đức chỉ dạy mà thực
hành thì sẽ thành công như cổ nhân không khác vậy./.
Trẻ
sớm tu đi chớ đợi già
Kìa
bao niên thiếu đã thành ma
Khuyên
ai sớm biết tin Tam bảo
Hãy
sớm tu đi chớ đợi già.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét