LỜI RĂN CỦA PHÁP SƯ TỪ ÂN
Bỏ nhà xuất gia để làm gì?
Đảnh lễ vua Không, cầu
thoát ra.
Tam sư thất chúng trao giới pháp,
Cạo tóc, nhộm y, phát lời
thề,
Dứt tham sân, bỏ ích kỷ,
Trong mười hai giờ luôn dè
dặt
Mài luyện chân tánh như hư
không
Tự nhiên ma quân đều khiếp
vía
Gắng học tập, tìm thầy giỏi
Chọn bạn đồng niên đáng tin
cậy
Chớ bảo đất tâm rối như gai
Rồi mặc trăm năm trôi qua mất.
Dõi tiên Hiền, học tiên
Thánh,
Mượn văn, tư, tu để chứng đắc,
Đi, đứng, nằm, ngồi đều
tinh chuyên,
Niệm niệm không sai mới khế
hợp.
Phật xưa nói kinh mười hai
bộ,
Rốt ráo chỉ ra Bồ đề lộ,
Chẳng học, chẳng nghe, chẳng
hành theo,
Hỏi đến khi nào mới khai ngộ?
Phải gấp như cứu lửa cháy đầu,
Chớ hẹn sang năm rồi lần lữa,
Hơi thở vừa dứt sang đời
sau,
Thân nầy ai bảo là bền chắc?
Chẳng dệt vải, chẳng cày ruộng,
Nông phu, thợ dệt đổ mồ
hôi.
Vì thành đạo nghiệp thọ ơn
này
Đạo nghiệp chưa thành tiêu
sao nổi?
Thương cho cha, thương cho
mẹ,
Chịu đắng phần mình, ngọt về
con.
Nhường con chỗ ráo, mẹ nằm
ướt,
Mong con khôn lớn, nối nghiệp
nhà.
Một sớm ra đi vì đạo cả,
Tuổi già cha mẹ biết nhờ
ai,
Đời này chẳng vượt phàm vào
Thánh
Ngơ ngáo qua ngày, tội lớn
thay.
Áo ruộng phước, bát hàng rồng,
Một đời thọ dụng, cầu giải
thoát,
Nếu vì lợi nhỏ để lòng vương,
Niết bàn bờ kia khó đến được,
Thiện nam tử! Ông phải biết,
Đời này gặp gỡ khó xiết
bao.
Lại thêm xuất gia, mặc áo
pháp,
Tợ như rùa mù gặp bộng cây
Đại trượng phu, phải quyết
liệt
Kiểm thúc thân tâm, chớ dễ
duôi.
Nương sức hạnh nguyện để
giúp nhau,
Quyết định Long Hoa được thọ ký.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét