CÁC BÀI SÁCH TẤN TRONG TRUY MÔN CẢNH HUẤN
1/ Thiền sư Quy Sơn Linh Hựu.
Trích từ tập Quy Sơn Cảnh
sách: “Sanh ra ta là cha mẹ, làm nên ta là bằng hữu”. Cha mẹ sinh ra ta cái
thân tứ đại, nuôi lớn cái xác thân, còn Thầy và Bạn cho ta kiến thức nuôi lớn
cái thân huệ mạng. Cha mẹ nuôi dưỡng thân, Thầy tổ bạn bè nuôi dưỡng tâm. Cha mẹ
và thầy tổ luôn mong muốn ta thành người hữu ích cho đời và đạo. Vì thế phải rửa
tâm nuôi đức, ẩn tích mai danh, giữ lòng trong sạch, dứt hết sự ồn náo. Nếu được
như thế gọi là chân thật tu hành.
Ngược lại, rỗi
rãi qua ngày, lơ mơ cho qua thời gian. Thời gian vô cùng đáng quý, sao không cầu
tiến, uổng phí một đời, cô phụ bốn ơn. Tích chứa càng nhiều, tâm càng dễ bụi trần
che lấp, gặp việc không thông, bị người chê trách, uổng một kiếp tu hành, lần
lũi một đời không có ích lợi gì cả.
Chớ buông thả
theo kẻ thấp hèn, đời này cần phải quyết, chớ đợi đời sau, tự mình lo liệu, chẳng
đợi chờ người khác. Dừng ý quên duyên không chạy theo trần. Tâm không cảnh lặng,
trí mở tâm khai, đường đi thông suốt, không còn ngăn ngại. Làm chủ lấy mình, chớ
theo tình người. Nếu không tự chủ, nghiệp quả kéo lôi, thật khó trốn tránh, như
hình với bóng, hình ngay bóng thẳng. Nhân quả rõ ràng, há không lo sợ hay sao?
Cho nên kinh
nói: “Dù trải qua trăm ngàn kiếp, nghiệp đã tạo không bao giờ mất, khi nhân
duyên hội đủ, thì phải chịu quả báo”. Nên biết, hình phạt trong ba cõi trói buộc
giết người, nên cần phải gắng tu, chớ để ngày qua vô ích. Biết rõ tai hoạ của tội
lỗi, của sự nhác tu biếng học, nên cần phải cố gắng khuyên nhủ cùng nhau hành
trì. Nguyện trăm ngàn kiếp, đời đời dù ở nơi đâu cũng làm bạn pháp cùng nhau hỗ
trợ tu hành. Tóm bằng bài Minh như sau:
Thân huyễn
nhà mộng
Vật sắc trong
không.
Mé trước vô
cùng,
Mé sau đâu biết.
Sanh đây chết
kia,
Lên xuống nhọc
nhằn.
Chưa khỏi ba
cõi,
Bao giờ thôi
dứt?
Tham luyến thế
gian,
Ấm duyên
thành chất,
Từ sanh đến
già
Toàn không sở
đắc,
Gốc rễ vô
minh,
Do đây lầm lạc
Thời gian
đáng tiếc,
Sát na khó lường.
Đời này qua
suông,
Đời sau bế tắc.
Từ mê đến mê,
Đều do sáu giặc.
Qua lại sáu
đường
Lăn lóc ba
cõi.
Sớm hỏi minh
sư,
Gần bậc cao đức
Quyết rõ thân
tâm
Bỏ điều gai
góc,
Đời tợ phù
hư,
Duyên nào ép
ngặt?
Xét cùng pháp
lý
Lấy ngộ làm gốc,
Tâm cảnh trừ
rồi,
Không nghĩ,
không nhớ
Sáu căn thảnh
thơi,
Đi đứng lặng
lẽ,
Một tâm chẳng
sanh,
Muôn pháp đều
dứt ./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét