PHÁP – NGƯỜI BẠN KHÔNG BAO GIỜ BỎ RƠI
Chỉ có Pháp – là người bạn
lành không bao giờ bỏ rơi ta. Người nào sống đúng với Pháp, thực hành Pháp… Dù
kiếp này chưa đắc đạo – cũng sẽ về nơi an lành, đủ đầy, không lạc lối.
Có người sống cả đời sung
túc, phước tướng rạng ngời, được người quý trọng… Nhưng đến cuối đời – vẫn thấy
trống rỗng, vẫn tiếc nuối, vẫn không thoát khỏi nỗi sợ mất. Vì sao? Vì họ sống
bằng tiền, bằng người, bằng quyền lực – nhưng không sống bằng Pháp. Khi thân
suy, trí mệt, thần thức chao đảo – thì tất cả những gì từng bám víu đều không
còn giúp gì được nữa. Đến lúc lâm chung – chỉ còn Tâm đi một mình. Và Tâm ấy sẽ
đi về đâu – là tùy vào nó đang mang gì: — Nếu Tâm mang theo tham ái, quyến luyến,
dính mắc – thì dễ rơi vào cõi ngạ quỷ: Nơi luôn thiếu thốn, đói khát, không gì
vừa lòng. — Nếu Tâm mang theo sân hận, oán thù, bất mãn – thì rơi vào địa ngục:
Nơi khổ đến tận cùng, không ai cứu kịp. — Nếu Tâm mang theo si mê, buông thả,
không biết thiện ác – thì tái sinh làm súc sanh: Sống bản năng, mờ mịt, trôi
lăn không biết đường ra.
Chỉ có Pháp – mới là người
bạn không rời bỏ ta lúc cuối đường. Không ai đi cùng ta vào cái chết. Không ai
gánh nghiệp giùm mình. Chỉ có Tâm – và nghiệp của Tâm ấy. Và nếu cả đời sống với
Tâm thiện: — Giữ giới. — Làm lành. — Quán thân – quán Tâm. — Sống tỉnh thức, biết
mình trong từng việc nhỏ… Thì Tâm ấy sẽ nhẹ. Sẽ sáng. Sẽ đủ lực để tái sinh vào
cõi an lành. Tâm thiện – thì đi Lên. Tâm bất thiện – thì đi Xuống. • Đơn giản.
• Rõ ràng. • Không ai thay đổi được.
Cho nên, đừng đợi tới lúc
bệnh mới tìm Pháp. Đừng đợi sắp chết mới cầu siêu. Pháp – không tự chạy vào
lòng người nếu cả đời họ chưa từng sống với Pháp. Muốn không sợ lúc lâm chung –
thì phải sống cho đúng từ bây giờ. Muốn lúc chết Tâm không loạn – thì lúc sống
phải biết rèn Tâm cho vững. Không cần hình thức cao siêu. Chỉ cần mỗi ngày tự hỏi:
Hôm nay, mình đã sống với Tâm gì?
TK. Pháp Quang
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét