NHỊN
Ta nhịn người, đâu có
phải ta ngu
Vì muốn giữ an hòa, ta không nói
Buông xả cho qua, vì ta cần cởi trói
Cho chính mình, và cho cả tình thâm.
Ta nhịn người, đâu có phải ta câm
Không biết nói, hay không biết gì để nói
Người ngạo mạn, luôn cho mình cao vọi
Phí cả lời, tranh cãi để làm chi?
Ta nhịn người, vì không muốn thị phi
Đời giả tạm, lời nói càng giả tạm
Hơn với thua, khác chi làn mây khói
Để làn gió lành, thổi cuốn nó đi.
Nhịn người, ta bình thản không nghĩ suy
Để ngoài tai, như mình chưa nghe thấy
Rước vào chi, rác rưởi ngoài hiên ấy
Nghe không nghe, là quyền của chính ta.
Ta nhịn người, ta học Phật Thích Ca
Phật đã dạy, tu chính là phải nhẫn
Nhẫn được trong mọi điều khó nhẫn
Nhẫn nhịn cao, là thành tựu tâm mình.
Thánh hiền xưa, cũng dạy đạo viên minh
Một điều nhịn, chín điều lành nên nhớ
Nhịn để thắng, những người cuồng nộ
Nhu thắng cương, đạo lý của muôn đời.
Nhẫn nhịn người, đời sẽ hết chơi vơi
Không đảo điên, sóng ngoài thiên hạ
Nhẫn nhịn được, sẽ vượt qua tất cả
Lúa cúi đầu, là lúa chín nặng bông.
Mọi hận thù, sẽ hóa giải như không
Kinh Pháp Cú, cũng chỉ bày tường tỏ
Hận thù diệt, hận thù không thể có
Từ bi diệt hận thù,
định luật ngàn thu…
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét