HÒA
THƯỢNG TỊNH KHÔNG KHUYÊN
KHÔNG
NÊN HIẾN XÁC!
Hỏi: Người mất sau khi lâm chung từ 8-16 tiếng,
chạm vào cơ thể của họ là điều tối kỵ. Vậy con xin hỏi, một người muốn hiến xác
hoặc hiến các bộ phận cơ thể cho y học hiện đại thì có nên hay không? có tối kỵ
không? Sau khoảng thời gian 8-16 tiếng thì bác sỹ có được phẫu thuật để lấy các
bộ phận cơ thể cứu giúp những người mắc bệnh không?
Đáp: Khi chết hiến xác và hiến các bộ phận trong
người cho người khác, hay hiến cho ngành y học có thêm mấy món đồ để họ thực tập,
nghiên cứu. Điều này chứng tỏ người cho có tâm từ bi lớn, có hạnh bố thí cao.
Tuy nhiên, đối với người Niệm Phật quyết lòng Vãng Sanh thành đạo thì cần phải
cẩn thận về chuyện này.
Người tự
nguyện hiến xác thường bị bác sĩ mổ xác lấy các bộ phận trong cơ thể khi vừa mới
tắt hơi, chứ không để lâu được. Theo pháp Hộ Niệm, người vừa tắt hơi, bị chạm
vào thân xác quá sớm là điều tối kỵ, có thể khiến họ bị đọa lạc xuống các cảnh
giới vô cùng xấu trong ba đường ác.
Vừa mới tắt hơi là giai đoạn thần
thức như đang ở giữa ngã tư đường, giữa chết và sống, giữa thiện và ác, giữa đọa
lạc và giải thoát. Tinh thần của người chết rất hoang mang, sợ hãi, buồn thảm,
hoàn toàn không ổn định. Trong khoảng thời gian 8 giờ, nếu người sống vô ý tạo
thêm sự xáo trộn, ồn náo, hỗn loạn như khóc than, ôm nắm, chạm đến thân xác, bỏ
vào phòng lạnh để ướp xác... làm cho họ đau đớn, chẳng khác gì như bị hành hạ,
bị tra tấn. Thật là tội nghiệp cho người chết! Đụng chạm bình thường mà còn thảm
thương như vậy, huống chi là mổ xác, banh thân họ ra, cắt từng miếng thịt, lấy
từng bộ phận.
Trong lúc lâm chung, họ bị đau đớn
cả thể xác lẫn tinh thần. Ở trạng huống này người ra đi rất cần được Niệm Phật
Hộ Niệm để yểm trợ tinh thần họ. Cần phải khuyến tấn, hướng dẫn thần thức họ đi
Vãng Sanh. Chính người chết cũng cần Niệm Phật cầu Phật gia trì, tiếp độ. Tất cả
mọi sự chạm vào thân xác đều đưa đến hậu quả vô cùng bất lợi cho người chết. Đụng
chạm sẽ làm cho họ đau đớn không chịu nổi, chắc chắn sẽ làm cho thần thức họ rối
loạn, hãi kinh, bức xúc, tức giận... toàn là những nhân chủng rất xấu cho đời
kiếp tương lai của họ. Chính vì thế, xin hết sức cân nhắc và thận trọng.
Hiến xác để giúp người là tâm lượng
Bồ-tát. Nhưng xin tự hỏi, mình có phải Bồ-tát thật không? Liệu mình có chịu đựng
nổi sự đau đớn khi người ta mổ xẻ thân xác mình ra hay không? Lúc bị hành hạ
quá đau đớn như vậy, có ân hận không? Có sân giận không? Khi lâm chung thần thức
ra đi, trong kinh Phật nói:
• Một ý niệm sân giận chiêu cảm
vào đường ĐỊA NGỤC.
• Một ý niệm tham lam chiêu cảm
vào đường NGẠ QUỶ.
• Một ý niệm ngu si đầu thai vào
đường SÚC SANH.
Chính vì vậy, chúng ta cần phải
cân nhắc sự lợi hại. Cho một bộ phận, có thể giúp một người nào đó sống thêm
vài năm trên trần đời. Tốt đó! Nhưng sẽ giải quyết được gì khác hơn? Liệu người
đó có là người tốt không? Người đó có tu hành không? Người đó có được sự giải
thoát gì không? Có khỏi bị đọa lạc không? Nhưng coi chừng, vì quá đau đớn, quá
bức xúc, mà chính mình chịu lấy hậu quả quá thê thảm, bị đọa vào đường ác hiểm
vạn kiếp.
Bố thí thì được phước, nhưng trước mắt bị đại họa.
Thật là một cuộc trao đổi đại lỗ vốn! Vô lượng chúng sanh bị đọa lạc, chịu khổ
đau nói không nên lời, đang chờ người niệm Phật thành đạo để có năng lực cứu độ
họ. Người Niệm Phật phải có tâm nguyện tha thiết Vãng Sanh, sớm ngày thành đạo
để độ tận chúng sanh. Nếu sơ ý chấp vào một việc thiện nhỏ mà chính mình có thể
bị lạc vào đường đọa lạc, thống khổ chẳng biết đến kiếp nào mới thoát thân! Cho
nên, nếu là Bồ-tát tái lai, bạn có thể chủ động liệng cái xác thân trước khi tắt hơi, và an nhiên về Tây-phương
với Phật, thì bạn được quyền thoải mái quyết định, không có vấn đề gì cần cân
nhắc. Bạn có thể biểu diễn sự ra đi như trò du hí thần thông, biểu diễn tâm đại
từ đại bi, tâm bố thí ba-la-mật. Còn nếu là phàm phu, thì khuyên rằng, hãy cẩn
thận bảo vệ lấy tương lai của mình, chính mình phải thành đạo trước mới cứu độ
được chúng sanh. Tệ gì đi nữa, thì hạ phẩm hạ sanh phải nắm vững trước đã, rồi
tính gì thì tính. Đó mới là sáng suốt vậy. Chứ còn quyết định thiếu cẩn thận,
coi chừng bị liệt vào cái nạn: "Từ bi đa họa hại" đó!
Thành ra, tốt nhất là chính
mình tinh tấn niệm Phật cầu sanh Tịnh-độ, và cố gắng thực hiện phương pháp Hộ
Niệm lâm chung cho thật vững vàng, để được an toàn vãng sanh bất thối thành Phật
trước. Thành Phật thì có năng lực cứu vô lượng vô biên chúng sanh thoát vòng
sanh tử luân hồi, chứ không phải, vì quá sốt sắng, dũng mãnh hy sinh chịu đau đớn
đến nỗi phải bị đọa vào tam ác đạo, để chỉ vì cứu một người sống thêm vài năm
đâu. Phải có trách nhiệm với chính huệ mệnh của mình, của vô lượng bà con quyến
thuộc của mình trong vô lượng kiếp. Trách nhiệm với vô lượng vô biên chúng sanh
trong tương lai mới xứng là người phát đại viên mãn tâm Bồ đề vậy.
Hiến xác là một trao đổi đại lỗ vốn:
Tốt nhất là chính mình tinh tấn
niệm Phật, và cố gắng thực hiện phương pháp hộ niệm lâm chung an toàn vãng sanh
bất thối thành Phật trước. Thành Phật rồi
thì có công năng lực cứu vô lượng chúng sanh thoát vòng sanh tử luân hồi, chứ
không phải vì quá sốt sắn hy sinh chịu đau đớn đến nỗi bị đoạ vào tam ác đạo,
chỉ vì cứu một người sống được vài năm.
NAM MÔ A MI ĐÀ PHẬT! HT. Tịnh
Không Khai Thị!
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét