BUÔNG BỎ
Hởi người ơi ! là người trí tuệ, chớ có mê
lầm, theo đường ích kỷ- Ban đầu, Ta có gì đâu ! Cuối cùng, cũng nấm mồ
sâu, cũng nấm tro tàn.
Ai
ở trên cao, ai ở dưới thấp, ai kẻ giàu sang, ai cùng cực, ai quyền thế la hét !
ai bẩm thưa lập cập, ai ăn trên ngồi trước, ai ngủ bụi ngủ bờ. Rốt cuộc đời,
đồng đi một lối, thành cái tử thi, nằm dài cứng ngắt, anh còn chưa chịu, tỉnh
thức hay sao ?
Người
xưa đã bảo :
Công
danh cái thế màn sương sớm
Phú
quý kinh nhân giấc mộng dài
Chẳng
rõ xưa nay không một vật
Công
phu luống uổng một đời ai
Một
đời ai ! thấm thía cuộc đời
Chỉ
là như thế !
Thôi
chớ chần chừ, dứt khoát từ đây, sống theo chánh pháp, cho đời thơm lây, sẳn
sàng buông xuống, vui vẻ bỏ ra, liền đó ha ha, cười lên sung sướng.
(
Trích: Khánh thọ Bách tuế tôn sư- Buông
bỏ- Thông Phương )
Lẽ
thật rành rành chớ đa mang
Ôm
vào nặng trĩu phải khóc than
Sao
bằng ngay đó liền đặt xuống
Thì
quá thảnh thơi thật nhẹ nhàng.
—]–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét