PHẬT GIÁO VIỆT NAM VỚI DÂN TỘC VIỆT NAM
Mùa
xuân năm Đinh Hợi, 987 nhà Tống sai Lý Giác qua Việt Nam giao lưu. Vua sai
Thiền sư Đỗ Pháp Thuận làm người đưa đò đón Lý Giác. Lý Giác là người rất giỏi
văn thơ. Nhân lúc trên sông nước có hai con ngỗng bơi trên mặt nước. Lý Giác
vui ngâm :
Nga
nga lưỡng nga nga
Ngưỡng
diện hướng thiên nhai
“
Ngỗng ngỗng cả bầy ngỗng
Ngữa
mặt ngó ven trời”
Pháp Thuận đang cầm chèo liền nối vần ngay:
Bạch
mao phô lục thủy
Hồng
trạo bãi thanh ba
“ Lông trắng phô dòng biếc
Sóng xanh chân hồng bơi”
Lý
Giác nghe xong hai câu của Pháp Thuận vô cùng thán phục. Và Lý Giác làm một bài
thơ tặng Pháp Thuận. Với ý Lý Giác tôn trọng vua Việt Nam như với chúa của Lý
Giác không khác.
Sự ứng xử ngoại giao của Thiền sư Pháp Thuận
đã khiến cho Lý Giác đi từ chỗ thán phục thần dân Đại Cồ Việt đến sự ngưỡng mộ vua Lê Đại Hành
không khác hoàng đế triều Tống.
Trong
ý sâu xa của bài thơ Lý Giác là một lối chơi chữ mang tính kiêu ngạo của sứ
thần nhà Tống, không những riêng Lý Giác mà là thái độ phổ biến của sứ thần
phương Bắc. Ý Lý Giác xem vua và dân nước Đại Cồ Việt như là bầy ngỗng đang
ngẫng mặt hướng về thiên triều thần phục. Ngôn ngữ ngoại giao mà Lý Giác sử
dụng thoạt nhìn thật là nhẹ nhàng, bay bổng song nhìn kỷ quả thực là một sự
nhục mạ một thách thức lớn lao đặt ra với Đỗ Pháp Thuận .
Với
một trách nhiệm công dân, cao hơn là một thiền sư đối với nước Đại Cồ Việt Pháp
Thuận hiểu thâm ý của Lý Giác ( sứ thần Lý Giác). Nhưng vẫn với thái độ ung
dung tự tại, nối vần một cách sắc sảo, để từ hai câu thơ của Lý Giác thành một
bài thơ hoàn chỉnh. Nhưng sự nối vần của Pháp Thuận ở đây không chỉ đơn thuần
về mặt thi ca mà phải hiểu đây là một thái độ ứng xử chính trị trên phương diện
ngoại giao.
Lông
trắng phơi dòng biếc
Sóng
xanh chân hồng bơi
Lông
trắng ở đây được hiểu là sự công khai ( bạch hóa). Một sự công khai được phô
bày nơi công cộng ( lục thủy). Ở đây Pháp Thuận muốn tỏ cho sứ thần Lý Giác
hiểu rằng Đại Việt đã giành độc lập và công khai độc lập này đối với thiên
triều qua Lý Giác. Và nếu có chăng một thế lực nào đó, dù là thiên triều đi
nữa, với âm mưu xâm phạm nền độc lập, nhân dân Đại Việt sẳn sàng đứng lên bảo
vệ bằng sức mạnh của mình (hồng trạo).
Hồng trạo ở đây là đôi chân hồng, thuyền lướt được nhờ mái chèo. Có nghĩa là
Đại Việt sẽ vững bước lướt qua mọi phong ba bảo táp mà tiến lên bằng sức mạnh
chính mình ( màu hồng tượng trưng cho sức mạnh ).
(
Trích từ NSGN số 174- 9/2010- chính
sách nội trị và ngoại giao của nhà Tiền Lê qua thi pháp của Thiền sư Đỗ Pháp
Thuận )
—]–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét