GIỚI TĂNG SĨ CỦA PHẬT GIAO TRONG LIÊU TRAI CHÍ DỊ CỦA BỒ TÙNG LINH - Đào Nguyên
Trong
tổng số 431 truyện của Liêu trai chí dị, đã có đến 10 truyện viết về giới Tăng
sĩ Phật giáo. Sau đây dẫn ra hai truyện trong 10 truyện sau đây :
Truyện số 6 : Sư cụ chùa Trường
Thanh.
Sư
cụ Mỗ, trụ trì chùa Trường Thanh ( huyện
Trường Thanh, tỉnh Sơn Đông) là bậc tu hành phạm hạnh cao khiết. Tuổi đã hơn
80, một hôm bị ngã nặng không dậy được. Các sư trong chùa xúm lại nâng đỡ thì
Sư cụ đã viên tịch. Hầu như Sư cụ vẫn không biết là mình đã qua đời, hồn phiêu
diêu bay tới địa phận tỉnh Hà Nam. Ở đấy có một vị công tử con nhà quan, hôm đó
cùng trên mười tay kỵ mã, xua chim ưng đi săn thỏ, chẳng may ngựa lồng, ngã
chết. Vừa hay, hồn Sư cụ bay đến nhập ngay vào. Công tử dần dần sống lại, Kẻ
hầu, đầy tớ xúm quanh hỏi han, thì quắc mắt mà rằng: - Sao ta lại ở đây ? Chúng
đỡ về nhà. Vào đến cửa, một đám mỹ nữ má phấn mày xanh bao quanh công tử thưa
hỏi. Hãi quá, liền kêu lên : Ta là sư đây ! Sao ta lại đến chốn này ? Chúng cho
là công tử nói sảng, nên ghé vào tai gọi cho tỉnh. Sư cụ không biết lẽ nào phân
giải, đành nhắm mắt lại không nói gì nữa. Đến bữa, cho cơm gạo xay thì ăn, rượu
thịt thì đẩy ra. Đêm ngủ một mình, không cho thê thiếp vào hầu.
Vài ngày sau, ngỏ ý muốn đi chơi vài nơi,
chúng đều mừng. Ra ngoài nhà không bao xa, có đám người cấy rẽ mang sổ sách tới
xin công tử xét. Nói thác là còn mệt trong người, từ chối không xem đến. Lại
hỏi chúng có biết huyện Trường Thanh thuộc tỉnh Sơn Đông không. Chúng đều thưa
rằng có. Công tử nói : - Không có việc gì làm, ta thấy buồn, muốn đi chơi nơi
miền ấy. Các người khá sửa soạn đi ngay cho sớm. Chúng thưa rằng bệnh mới khỏi,
không nên đi xa. Nhất định không nghe. Hôm sau đòi đi ngay.
Đến Trường Thanh, nhìn phong cảnh như mới hôm
qua, chẳng cần hỏi thăm đường, tới thẳng ngay chùa. Chúng Tăng đệ tử của Sư cụ
thấy khách quý đến, thì đều cúi đầu cung kính hầu chuyện. Hỏi thăm Sư cụ đâu,
chúng đáp : - Thầy của chúng tôi đã viên tịch.
Hỏi
mộ ở đâu, chư Tăng dẫn đến thì thấy mộ nông ba thước, cỏ hoang lơ thơ. Chúng
Tăng không hiểu ý khách ra sao. Đến khi quay ngựa trở về, khách còn dặn : Thầy
của các ông là người tu hành đức hạnh. Những sách vở có hơi tay của cụ nên giữ
gìn cẩn thận, chớ để rách bẩn !
Chúng xin vâng. Bèn từ giả chùa mà về.
Tới
nhà, lòng lạnh như tro tàn, thân trơ như gỗ đá, không cáng đáng công việc gì
trong nhà. Được vài tháng, lén ra khỏi cửa mà đi, thẳng tới chùa cũ, gọi chư
Tăng ra mà bảo rằng :- Ta là thầy của các ngươi đây. Chúng nghi là nói dối,
nhìn nhau mà cười. Bèn thuật chuyện phản hồn, và nhắc lại hết những việc làm
bình nhật ngày trước thì đều đúng cả. Chúng mới tin.
-
Từ đó, trở lại nơi giường cũ, cử sự như ngày thường. Về sau, nhà của công tử lũ lượt mang xe ngựa
tới, năn nỉ mời về, cũng không buồn ngoảnh lại.
Hơn một năm sau, phu nhân sai đầy tớ đem nhiều
phẩm vật quý giá đến biếu. Cao lương, vàng lụa đều khước từ, chỉ nhận một bộ
quần áo bằng vải thô mà thôi.
Bạn
bè ở quê cũ thăm hỏi, biết chuyện tìm đến. Thấy mặt ai cũng phải lấy làm lạ
trước vẻ thuần hậu, thành thật của một người tuy ít tuổi mà tỏ ra già dặn, nhất
là khi nghe nhắc đến những chuyện hơn 80 năm về trước.
-
Ghi nhận Điểm nổi bật đáng chú ý nhất
nơi truyện này là sự việc của Sư cụ chùa Trường Thanh đã “ nhập xác phản hồn”
vào thân của một công tử con nhà giàu có, còn trẻ mà yểu mệnh. Tuy sống lại với
một thân tướng mới trong một hoàn cảnh dễ dàng hưởng thụ mọi thứ phú quý, nhưng
Sư cụ chùa Trường Thanh vẫn nhớ rõ về “thân trước” của mình, vẫn giữ vững chí
nguyện tu tập cầu đạt giải thoát đã có. Đây có thể xem là một truyện ký ngắn,
thông qua bút pháp “ nhấn mạnh về tính chất quái dị gắn với truyền tụng dân
gian”, tán dương đức độ tu trì của một vị cao tăng đạo hạnh.
( Trích : NSGN số 266- 5/2018- Đào Nguyên )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét