TỤNG KINH
Có
một vị sư bảo đệ tử tụng kinh, sáng tụng, chiều tụng, tối tụng, khuya tụng,
ngày sáu thời tụng kinh như vậy, suốt hơn hai năm, người đệ tử thưa với sư phụ
rằng: Bạch sư phụ, con không tụng kinh nữa,
vị sư hỏi đệ tử vì sao con không tụng kinh nữa? Người đệ tử trả lời : Bạch sư phụ, con tụng kinh hơn hai năm rồi mà
chẳng hiểu được một câu, vì thế con không tụng kinh nữa.
Vị
sư không giải thích, không bảo đừng tụng, cũng không bảo nên tụng . Vị sư bèn
nói với chú đệ tử rằng : Con làm cho sư
phụ một việc, con lấy cái giỏ đựng than, bỏ than ra ngoài con đem giỏ xuống ao
múc nước lên cho sư phụ. Người đệ tử tuân lời, bèn đổ than ra rồi đem cái giỏ
xuống ao múc nước, nước vừa múc xong đem lên bờ thì nước không còn đọng lại
trong giỏ, không còn giọt nào đọng lại trong giỏ, năm lần bảy lượt cũng như thế.
Người đệ tử lại bạch sư phụ, con múc nước nhưng giỏ sưa nước đâu có đọng lại giọt
nào .
Vị
sư lại bảo đệ tử rằng : Con xem lại cái
giỏ ban đầu chưa múc nước với cái giỏ khi đã múc nhiều lần nước, trước sau có
giống nhau không ? Người đệ tử nhìn xem
lại cái giỏ bèn thưa : Bạch sư phụ :cái gỏi bây giờ khác hơn cái giỏ
ban đầu chưa múc nước, là nó sạch không còn lem luốc như trước nữa.
Vị
sư bèn nói, à như thế! Tụng kinh cũng vậy,
tuy không hiểu được nghĩa kinh, nhưng ít nhất nó cũng giúp cho tâm thanh tịnh, nó giúp lần lần tâm
giảm bớt phiền não khổ đau.
Người
đệ tử hiếu ý của thầy bèn sám hối và tiếp tục tụng kinh như cũ.
]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét