PHÁT TÂM DŨNG MÃNH
Sự
tu hành quan trọng là việc phát tâm, là
sự dẫn đường cho thế gian và xuất thế gian. Bằng không chẳng những Phật đạo khó thành, mà đường mê khó tránh.
Hạt giống lấy ruộng đất làm
quý, vãi lấy chỉ sợi làm quý, con người lấy quần áo làm quý. Người tu học có ba
điều quý : a/ Con người lấy Tăng làm quý.-
b/ Tập thể lấy quy củ làm quý- c/ Triệt ngộ lấy dụng công làm quý. Đối với
ba điều này mà chẳng thể dũng mãnh phát tâm. Bằng không thành kẻ u mê ngu muội.
Một điều quý báu chẳng được thì làm sao tồn tại lâu dài nơi chốn tòng lâm,
Việc tu hành không ngoài Đạo và Đức, tránh khổ
tìm vui. Phải biết một người dù có làm hết sức mình cũng không dễ gì thực hiện
được an vui trọn vẹn, cho mình và cho nhân loại. Vì sao vậy ? vì gốc của sự an
vui chẳng ra ngoài hai con đường Đạo và
Đức. Ngoài đạo đức thì không có biện
pháp nào khác. Đạo là lìa sự chống trái của đời. Đức là cảm được người sùng
kính tin cậy. Người đủ đạo đức thì đối với người đời bất cứ lúc nào tâm cũng vô
trụ (không dính mắc) nên gặp việc gì cũng vui.
Lại
nữa nghèo lấy tiền của làm vui, bệnh hoạn lấy mạnh khỏe làm vui, không con lấy
sanh con làm vui, đắm chìm lấy sự ra khỏi
nước làm vui, bị tù đày lấy việc ra khỏi
ngục làm vui, đói khát lấy no đủ làm vui.
Tu học lấy ngộ đạo làm vui, khổ lấy hết khổ làm vui. Đây là nhu cầu con người ở
thế gian, thật dễ gì có được cái vui lớn.
Nếu người được chí chân thường
lạc, đối với tất cả thế gian khiến cho bỏ ác làm lành tránh sự xảo trá giết hại,
cứu giúp kẻ bệnh nghèo, cúng dường Tam bảo. Đây là khéo tạo niềm vui cho người
vậy.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét