CHÁNH TU VÀ TRỢ TU
Khi
tu tập phải phân biệt chánh phụ, ví như bỏ ác là chánh, làm lành là phụ. Nếu bỏ
chánh chạy theo phụ mãi thì không đạt được mục đích giải thoát. Cho nên phải
phân biệt chánh phụ rõ ràng. Trên sự tu tập cần có thời khóa sao cho phù hợp với
quy trình. “ phụ hỗ trợ cho chánh”. Nếu chúng ta dùng hết thời gian cho việc phụ.
Như phục vụ cho việc ăn uống, ngủ nghỉ, công quả v.v.. coi như đó là việc tu,
nhưng tu đâu không thấy, chỉ thấy lan man theo phước thiện, công quả, ăn uống.
Cứ chạy theo công việc không có ý để dừng, không có việc cũng tìm ra cho có việc
để làm, làm sao cho hợp với vọng tâm của mình thì mới vừa ý.
Cho
nên phải phân biệt chánh phụ rõ ràng, việc phụ hỗ trợ cho việc chánh, thì việc
tu hành mới mau tiến bộ, nếu không thì mọi thứ chỉ trên hình thức. Phụ ngày
càng phát, chánh ngày càng mất, tu hành nhiều năm mà không làm chủ được vọng
tâm, thị phi hơn thua được mất vẫn lừng lẫy, là do không hàng phục được vọng
tâm. Định không có nên không dừng được tập
nghiệp và tập khí của mình. Tuệ không đủ nên không thể phân biệt được việc gì
chánh, việc gì phụ, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, nhận giả làm thật.
Định không đủ nên không thể soi thấu được thực tướng các pháp để không dính mắc.
Muốn
có định thì phải buộc tâm nơi một đối tượng, như để tâm nơi sống mũi, hay giữa
rún, hoặc hơi thở vô ra, hoặc theo dõi câu kinh, hoặc cột tâm nơi câu Phật hiệu
v.v..Khi đã định thì tâm không tán loạn.
Buộc tâm không buông lung như xích con vượn.
Nếu không phân biệt được chánh phụ, thì cứ chạy theo thói đời mà đi,
quanh năm suốt tháng loay hoay trong các việc làm sao ăn cho ngon, ngủ cho tròn
giấc, thân không bịnh tật, lao động cho có thành tích v.v...lững thững lang
thang qua một kiếp người.
Lấy “một niệm” để niệm phiền não, là nguồn gốc của
sanh tử. Lấy “ một niệm” để niệm Phật hiệu thì diệt được phiền não là cách duy
nhất để thoát sanh liễu tử, điều đó không có gì khó và lạ.
Niệm
Phật không nhất thiết tham niệm cho nhiều, mà là cốt yếu niệm làm sao để cho
tâm không loạn. Vì thế thái độ của người tu là phải có lòng tin kiên cố và tận
lực tinh tấn. bất kể thịt da khô héo cũng không lùi.
Năm
xứ giải thoát : Lắng nghe chánh pháp, Tư duy chánh pháp, giảng dạy chánh
pháp, đọc tụng chánh pháp và thiền tập. Chúng ta có thể thực tập trong các trường hợp
trên giúp tâm trở nên an định, dần bớt tán tâm.
Do
đa sanh tập khí thâm, nên ngộ rồi mà vẫn chưa thể nhập, cho nên cần phải có quá
trình thanh lọc tập khí. Ngộ là nhân chứng nhập là quả.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét