ĐEM VIỆC NHỎ SO VIỆC LỚN
Giả
sử có một người vô cớ nói xấu mình một câu, ta có giận không ? Một lời nói xấu
tuy nhỏ, nhưng nghe người ta nói xấu mình là đã sinh sân giận, bực tức buồn phiền. Lại có một người vô cớ khen mình một câu,
mình nghe có vui không? Một lời khen tuy nhỏ, nhưng nghe liền vui. Thật ra lời
khen hay chê quá nhỏ, không có đủ lợi ích hay tai hại gì mà để vui hay để buồn.
Nếu biết được như thế, tâm mình đã thanh
tịnh từ lâu rồi, đâu đến nỗi tới ngày hôm nay vẫn còn nhiều cấu trược ?
Nên
biết người học Phật thấy có thấy không, chỗ nào cũng chấp, mỗi niệm đều tham.
Muốn dứt tham trước, ban đầu từ một đồng
tiền khen chê đều quyết dứt bỏ. Nghĩ tất cả đều không phải là của ta có, do đó
chê không sinh lòng sân, khen không sinh lòng ưa thích. Như thế lần đến có trăm
ngàn tiền, muôn ức tiền, cho đến thân thể, tay chân, xương tủy, vợ con tài sản,
cho đến tâm thức trong quá khứ, hiện tại, vị lai, nghiệp báo sanh tử, Bồ đề, Niết
bàn. Tất cả đều như đồng tiền khen chê, tự nhiên tập quán hữu lậu tiêu mất, chướng
duyên không còn, tâm liền thanh tịnh, thành tựu đạo quả. Y theo đó mà tu hành,
đừng sanh nghi ngại. Đó là phương pháp mầu nhiệm từ ít đến nhiều, xem nhiều
thành ít, tự nhiên tham sân si đều mất.
Chúng
ta vì lo thân mình nên bị nhiều ràng buộc, niệm đầu khó được thanh tịnh. Có một
phương pháp làm cho được thanh tịnh, là tất cả
phải có ý niệm lìa bỏ Ta bà, cầu sanh Cực lạc, hết lòng mong cầu về Tịnh
độ thấy Phật Di Đà, bỏ hết lòng đua chen danh lợi, chắc chắn sẽ khỏi cảnh trần
lao mà quay về nẻo giác.
Trong
Tịnh độ Pháp ngữ, Ngài U Khê nói : “ Lòng ái không nặng không sanh Ta bà, Niệm không nhất tâm không sanh về Cực lạc ”.
Nếu người ở cõi Ta bà lòng ái không nhẹ, khi lâm chung cái ái ấy sẽ lôi kéo
chúng ta vào con đường tình ái. Còn người niệm không chuyên nhất khi lâm chung
sẽ chuyển thành nhiều niệm không thể sinh về Cực lạc. Ái là sự lưu luyến mến
yêu, từ cha mẹ, vợ con, anh em, bằng hữu, công danh, phú quý, văn chương, thi
phú, ruộng vườn, nhà cửa, xe cộ v.v.. Có một vật không thể quên đó là Ái . Nhất
niệm trái ngược với ái , còn một chút ái ở trong lòng là niệm không chuyên nhất.
Nếu niệm không chuyên nhất, sẽ không sanh về Cực lạc. Vì thế sự quan trọng làm
cho lòng tham ái nhẹ đi. Vì muốn diệt lòng tham ái cần phải có nhất niệm, vì nhất
niệm là phương pháp cốt yếu để làm lòng tham ái nhẹ dần rồi đến dứt hẳn .
Sóng
ái trùng trùng, sóng dập dùi biển khổ mênh mông, điệp điệp trùng trùng gió nhồi
sóng dập. Nghiệp trần thăm thẳm mù khơi. Tình trường chôn biết bao đời trầm
luân khổ ải. Sắc dục không phải làn sóng dữ, nhưng dễ dàng nhận chìm bao khách
anh hùng. Sự sum họp hoặc chia lìa của cuộc đời chỉ là huyễn kịch trên sân khấu,
như đàn chim ngủ tạm chung trên cây một đêm, đến sáng ra rồi đường ai nấy dông
ruổi. Chúng ta khi vô thường đến, tất cả vợ chồng con cái mỗi người đều theo
nghiệp đã tạo mà đi, dù cho lưu luyến khóc than, nghiệp ai đã tạo đều tự nhận lấy.
Không ai chịu thế cho mình.
Bể
ái ngàn trùng mau tát cạn
Thuyền
ân muôn trượng dễ khơi vơi
Kìa
kìa Cực lạc là đâu tá
Cực
là đây chín rõ mười.
{]{
Vẻ
đẹp đại dương mang nhiều bí ẩn. Tất cả dòng sông sẽ chảy về biển lớn, vì biển hạ
mình thấp hơn mọi con sông.
-
Vẻ đẹp của cánh đồng mang rất nhiều bài học. Tất cả lúa non đều vươn thẳng lên
trời, nhưng lúa càng chín thì cúi đầu.
-
Vẻ đẹp của thành công mang nhiều thất bại, vì vậy mà kẻ kém cỏi thường thể hiện
bằng âm thanh, còn người thành công tỏa sáng trong im lặng.
Chỉ
khi nào con thật sự biết hạ mình, biết cúi đầu, biết im lặng để bỏ được cái Ta
và cái của Ta, chính lúc đó tự thân con sẽ là biển lớn, là đồng lúa chín, là
người thành công.
Con
nhớ nhé, ta dùng ba từ “ Biết” để nhấn mạnh. “Biết” Biết lúc biết thời ( khôn cũng chết, dại cũng chết,
biết không chết ). Nghĩa là đúng chuyện chứ không phải ngây dại mà hạ mình, cúi
đầu im lặng trước cái xấu ác nghe con. ( Biết : Thời gian, không gian và sự việc
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét