SƯ TỬ VÀ DÃ CAN
Thời
Phật còn tại thế, trong tăng đoàn có Đề Bà Đạt Đa, là anh em trong dòng tộc
Thích Ca với Phật, lúc đầu đi tu Đề Bà rất tinh tấn tu tập, có thần thông được
vua quan ham mộ, rồi tự thấy mình có khả năng không khác gì Phật, bèn nghĩ sẽ
làm tốt hơn Phật, nên chế riêng ra 5 điều giới luật:
1/
Trọn đời không dùng các loại thịt . 2/ Trọn đời không dùng các loại chế phẩm từ
bơ sữa -3 / Trọn đời sống khất thực- 4/ Trọn đời không ngủ trong nhà- 5/ Trọn đời
không nhận đồ mặc từ cư sĩ.
Với
5 điều luật mới mẽ này khiến cho 500 vị mới xuất gia họ đánh giá rất cao, họ
cho rằng Đề Bà mới là người thực tu và
nghiêm túc. Vì thế những người xuất gia này ủng hộ quan điểm của Đề Bà và tách ra thành một Tăng đoàn riêng do Đề Bà đạt đa (
Devadatta ) lãnh đạo. Đề bà thấy quan điểm
của mình là đúng, làm như vậy là hợp lý hợp thời, rất tự hào quan điểm của
mình.
Từ
quan điểm mà Đề Bà cho là chân chính và được nhiều người ủng hộ trong đó có vua
quan, vì thế sự tự hào và kiêu ngạo khiến Đề Bà càng ngày càng đi sâu vào chấp
ngã ngã chấp pháp, dẫn đến việc tu tập sa sút thần thông mất hết, tánh tình trở
nên cau có hung hăng v.v... vua quan và Tăng chúng theo Đề Bà lần lần rời bỏ Đề
Bà qua lại Tăng đoàn của Phật. Rồi Đề Bà bịnh hoạn rồi qua đời trong thời gian
không lâu.
Nhân
đây Đức Phật mới kể chuyện tiền thân của Ngài với Đề Bà trong vô lượng kiếp về
trước. Kiếp trước khu rừng nọ có hai con Sư tử và Dã can làm thân quen với
nhau. Lúc đầu Dã can thấy Sư tử to lớn oai hùng, loài thú nào cũng khiếp sợ, chỉ
cần một cú nhảy là bắt được con mồi có ăn ngay, không khó khăn gì. Dã can thấy
vậy đến dùng những lời lẽ ngon ngọt xin làm đệ tử Sư tử. Sư tử thấy Dã can ăn
nói khôn ngoan bèn nhận lời cho làm đệ tử. Sư tử giao cho Dã can nhiệm vụ đi
thăm dò các con mồi, bèn lên đỉnh cao nhìn xuống con mồi nào đáng bắt thì báo
cho Sư tử. Vì thế cả hai cuộc sống sung túc thời gian. Mỗi lần bắt được mồi Sư
tử ăn phần thịt ngon, còn thừa lại Dã can ăn.
Dã
can sống nhờ Sư tử một thời gian lâu, con Dã can tự suy nghĩ, sao mình cũng là
con thú có bốn chân, có vút nhọn, có răng khỏe, mỏm dài, chạy nhanh như Sư tử.
Mà cứ lệ thuộc Sư tử, phần ăn không công bằng, ăn thừa thịt còn lại của Sư tử.
Nên ta phải bỏ Sư tử để tự lập cuộc đời ta, có cuộc sống tốt hơn có danh tiếng
hơn. Dã can nghĩ vậy bèn đến nói với Sư tử, tôi lâu nay ở với Ngài quá lâu nay
tôi xin đi ra tự lập cuộc sống mới, tôi sẽ tự đi săn bắt những con voi như Ngài
bắt, tôi sẽ bắt những con mồi béo nhất. Sư tử khuyên ngăn Dã can không đủ sức để
ra tự lập được đâu, Dã can một mực ra đi.
Dã
can bắt chước Sư tử lựa con voi lớn nhất, mập mạp thừa lúc voi ăn lá không quan
sát Dã can nhảy vọt lên đầu voi ngậm lấy đầu voi. Voi bất ngờ bị cú cắn vào đầu
đau quá, lắc đầu vung vòi quật mạnh Dã can rớt xuống đất, voi bèn dùng chân dẫm
lên thân Dã can trong nháy mắt Dã can chỉ còn đống thịt vụn.
Đức
Phật nói, không những đời này mà nhiều kiếp về trước Đề Bà luôn nhờ Ta rồi trở
lại làm khó dễ cho Ta và cuối cùng không tồn tại lâu dài. Đức Phật nói hạng người vô ơn vô nghĩa thì
không bao giờ sống lâu và tồn tại.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét