TIỀN
1
Ai
ơi tiền của nó ra gì
Sao
nhọc lòng ta phải nghĩ suy
Tiền
thuộc năm nhà chia sẻ mãi
Lao
tâm nhọc trí tại vì mi.
Ta
đã hiểu rồi của thế gian
Nhưng
sao ta mãi mãi buộc ràng
Tiền
là huyết mạch cho sự sống
Vì
nó muốn đời phải trái ngang.
Thức
tỉnh người ơi với bạc tiền
Tiền
làm kẻ khó hoá ra điên
Tiền
thay tất cả đời đen trắng
Bạc
ác chi mi rứa hỡi tiền?
–{{—
TIỀN 2
Mi
là tất cả
Mi
biến chánh ra tà
Mi
hoá Thánh ra quỷ
Mi
biến Buộc ra ma
Mi
là động cơ cách mạng
Mi
là chánh nghĩa quốc gia
Mi
là vĩ nhân ái quốc
Mi
là chánh trị tài ba
Mi
xuôi chồng bỏ vợ
Mi
khiến con lìa cha
Mi
hoá thằng điếm thành cụ
Mi
biến con đĩ ra bà
Mi
đem mẹ mình làm nữ kiệt
Mi
biến lưu manh thành chính trị gia
Mi
hoan hô mi đả đảo
Mi
bù lu mi bù loa
Mi
mang thánh giá, mi bận cà sa
Mi
đè đầu Phi Á
Mi
cỡi cổ Âu lan
Mi
là chín quai ba bị
Mi
là 27 -13
Ông
Thiệu trúng cử mi hoan hô hết cở
Bác
Hồ chết mi đòi xin phép đi đưa ma
Mi
đâm bị thóc mi thọc bị gạo
Mi
lừa con nít, mi phỉnh ông già
Mi
chỉ hươu sao là ngựa
Mi
bảo xương chó mực là ngà
Mi
là tất cả
Mi
toàn lương toàn năng
Mi
lan tràn hạ giới
Mi
lên tận cung trăng
Mi
rất tinh vi huyền diệu
Mi
dùng mãnh lực quyền năng
Mi
làm ra hỗn loạn
Mi
gây chuyện nhố nhen
Mi
đạp cương thường vào xó
Mi
đem nhân nghĩa vứt quăn
Mi
biến xa thành gần
Mi
bẻ cong ra thẳng
Mi
gây thù cấu oán
Mi
làm bão táp phong ba
Sao
mi quái ác thế
Hỡi
đồng đô la?
Tạ
Tốn
–{{—
TIỀN 3
Tiền là
cái chi chi !
Tiền là
mãnh giấy số ghi rõ ràng,
Có tiền
phú quý giàu sang
Không
tiền lắm kẻ cơ hàn điêu linh
Có tiền
lắm kẻ chung tình
Không
tiền nó đá cho mình quay lơ,
Có tiền
kẻ đợi người chờ
Không
tiền bạn hữu thờ ơ chẳng nhìn
Có tiền
đầy đủ họ hàng,
Không
tiền cô bác bàng hoàng chơi vơi,
Có tiền
thoả thích ăn chơi
Không
tiền làm toát mồ hôi cả ngày
Có tiền
sáng xỉn chiều say,
Không
tiền bụng đói suốt ngày nằm phơi,
Có tiền
bác phố xe hơi
Không
tiền nằm ngủ chao ôi đói lòng
Có tiền
cưới vợ gã chồng
Không
tiền ông Tơ Hồng quên se,
Có tiền
anh nói em nghe,
Không
tiền anh nói em chê anh nghèo,
Không
tiền khổ lắm ai ơi !
Không
tiền cam phận mồ côi một mình.
** **
Tiền
4
Có tiền là Tiên là
Phật,
Là bậc của tuổi
trẻ,
Là sức khoẻ của ông
già,
Là cái đà danh
vọng,
Là cái lọng che
thân,
Là cái cân công lý,
Có tiền là hết ý.
THÂN BẤT TỊNH
“Bao bì cốt nhục nung huân huyết
Cưỡng tác kiều yêu cuống hoặc
nhân
Thiên cổ anh hùng giai nhân tận
Bách nhân đồng tác nhất khanh
trần”
(Mũ huyết, thịt xương một túi nhơ
Tô điểm chi mong gạt tình hờ
Vạn thuở anh hùng giai nhân tận
Trăm năm để lại đống phân nhơ.)
***
Tuồng ảo hoá đã bày ra đấy
Kiếp phù sinh trông thấy mà đau
Trăm năm còn có gì đâu
Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh
rì.
Cung oán ngâm khúc)
***
Trần gian đầy đoạ chẳng sai ngoa
Khóc tuổi sơ sinh, hận tuổi già
Phú quý bèo trôi tuồng mộng ảo
Vinh hoa mây nổi giấc Nam kha
Tranh ngôi, đoạt giáp, ai khanh
tướng
Biết vọng, quy chân, đó Phật Đà
Khổ khổ, vui vui, vui lại khổ
Bình tâm vô trụ có chăng là...
***
Xin
chớ so đo khổ với vui
Có chi là khổ, có chi vui?
Vui trong tham dục vui là khổ
Khổ chốn tu hành, khổ hoá vui
Nếu biết có vui là có khổ
Thà rằng đừng khổ cũng đừng vui
Mong sao được sống không vui khổ
Để thoát ra ngoài cảnh khổ vui.
–{{—
Bể thảm mênh mông sóng ngụt trời
Khách trần chèo một lá thuyền
chơi
Thuyền ai ngược gió ai xuôi gió
Còn lại cùng trong bể thảm thôi.
(Đoàn
Như Khuê)
–{{—
Trong
vũ trụ không gì dữ tợn bằng tâm con người. Loài dã thú giết hại con mồi chỉ cốt
để ăn thịt nhưng no bụng rồi chúng lại trở nên hiền lành nằm yên một chỗ. Loài
người tuy không ăn thịt nhau nhưng khi lâm trận lại giết hại nhau không biết
ghê sợ. Một quả bom rơi xuống là cả triệu sinh linh vô tội ngã gục. Thiên hạ
đua nhau đúc khí giới, đạn dược và không ngừng sát hại nhau bằng đủ mọi vũ khí
tối tân, không hề nương tay huỷ diệt nhau bao giờ. Quả thật loài người còn hung
bạo tàn nhẫn hơn loài beo cọp.
–{{—
Kiến
sắc phi can sắc
Văn
thanh bất thị thanh
Sắc
thanh vô ngại xứ
Thân
đáo pháp vương thành.
(Thấy
sắc không luyến sắc
Nghe
thanh chẳng nhiễm thanh
Sắc
thanh đều chẳng ngại
Tới
được pháp vương thành.)
–{{—
0 nhận xét:
Đăng nhận xét