Khổng
Tử tên thật là Khổng Khâu. Sinh năm 551 Trước công Nguyên, người huyện Khúc
Phu, nước Lỗ. Có thời làm quan nước Lỗ. Do vì hoài bão của Ngài không thực hiện
được, Ngài bỏ quan đi chu du thiên hạ, trải qua 13 năm gian khổ, tại các nước
Tề, Tống, Vệ, Sở, Tần, Thái không một nhà cầm quyền nào chịu dùng học thuyết
của Khổng Tử.
Năm
68 tuổi, Ngài lui về quê nhà viết sách và dạy học, học trò theo học lên đến
3000 người. Các bộ sách trước tác gồm Kinh Thư, Kinh Thi, Kinh nhạc, Kinh Xuân
Thu. Ngài mất năm 73 tuổi. Triết lý Đạo Khổng chú trọng về sự thực hành và
chỉnh đốn bộ máy quân chủ phong kiến. Về Chính Trị, Khổng Tử lấy thuyết chính
danh làm nền tảng. Chính danh nghĩa là vua ra vua, quan ra quan, cha ra cha,
con ra con. Luân lý đạo đức của Khổng Tử xây dựng trên căn bản Tam Cương và Ngũ
Thường.
Tam
cương: Quân (vua), sư
(thầy) phụ (cha)
Ngũ
thường: Nhơn: nhơn từ. Nghĩa: ân nghĩa. Lễ:
lễ độ. Trí: sáng suốt, Tín:
thật thà không gian dối.
## ##
Đạo Phật ra đời trước Khổng Tử 73
năm. Nền tảng triết lý của Phật giáo là Tứ Diệu Đế. Phật giáo nói về nỗi khổ
nhân sanh và chỉ ra phương pháp diệt khổ. Đức Phật chủ trương Từ bi, bác ái, thương yêu mọi loài. Phật giáo
lấy lý thuyết luân hồi nhân quả và duyên sanh vô ngã làm cơ sở triết lý của
mình. Khác với đạo Nho. Đạo Phật vừa nhập thế, vừa xuất thế rất cao siêu mà
cũng rất gần với con người. Phật giáo phát xuất từ Ấn Độ sang Trung Hoa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét