NHÂN
DUYÊN ÔNG PHÙNG BỒI ĐỨC
GẶP
HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA
Ông
Phùng Bồi Đức nghe danh của Hòa Thượng Tuyên Hóa ngưỡng mộ danh tiếng của ngài
ông quyết đến để tìm hiểu, từ Canada đến San Francisco để gặp. Ông biết đến
danh tiếng của Hòa thượng Tuyên Hóa qua sự giới thiệu của Giáo thọ Băng Danh được
đọc qua các tờ báo Phật giáo và các tạp chí như “Kim Cang Bồ Đề Hải”. Tháng 6
năm 1976 ông tìm đến diện kiến ngài. Ông Phùng Bối Đức là người có tính cứng cỏi
chưa hề cúi lạy một vị cao Tăng nào từ xưa đến nay, tính ông hay tranh biện và
tinh nghịch, chẳng dễ thần phục ai. Vì vậy khi mới gặp ngài Tuyên Hóa ông vẫn
không chịu làm lễ cúi đầu.
Không ngờ, như đã có duyên sâu với nhau từ thuở
nào, ông cùng hòa thượng đàm thoại, thì buổi trò chuyện trở nên quá thú vị và
kéo dài đến năm tiếng đồng hồ, Thượng nhân Tuyên Hóa đã khiến ông tâm phục khẩu
phục, phải trân quý thuận tùng, đến mức phát sinh lòng tôn kính, bái lễ nhận
sư.
Nhưng thực ra ông cũng chưa chính thức
quy y Trưởng lão, chỉ là do bản thân ông vì quá kính trọng nên đã gọi ngài là
sư phụ, mà Trưởng lão cũng không ngại tính ông ngang ngược, ngài rất giỏi chịu
đựng sự vô lễ phóng túng của ông. Ở Kim Sơn tự bất cứ người Mỹ người Hoa xuất
gia hay tại gia hễ gặp Trưởng lão thì không ai không quỳ lạy lễ bái. Chỉ riêng
ông ban sơ chỉ vái chào ngài mà thôi.
Ông thường hay ở bên cạnh Hòa thượng
Tuyên Hóa, và hay giở thói liếng khỉ khiến ngài cũng chóng mặt. Ông rất may mắn,
từ lúc gặp Trưởng lão rồi, thì khả năng thiên nhãn của thời ấu niên, dần dần hồi
phục trong người ông. Những lúc thấy dị tượng hay cảnh lạ…ở Vạn Phật Thành, ông
thường bép xép…khiến cho hàng trăm đệ tử Thượng nhân ngày nào cũng tìm đến, hỏi
này hỏi nọ, khiến Trưởng lão một phen răn nhắc, nhưng ông cũng chưa sửa được
cái tật lắm mồm của ông. Trước khi đến gặp ngài Tuyên Hóa, từ thuở thơ ấu ông
đã gặp Trưởng lão Hư Vân một lần, được ngài dạy chớ đa ngôn, từ đó về sau ông
không còn gặp lại ngài, nhưng đã biết giữ mồm cẩn thận.
Khi ông ngụ ở Kim Sơn Tự nghe pháp, mới
biết ngài Tuyên Hóa giảng kinh không cần chấp bút biên soạn trước tài liệu gì cả.
Mỗi khi đăng đàn thuyết giảng là văn chương tuyệt vời cứ tự phát thao thao bất
tuyệt, lưu loát tuôn trào. Ngay lúc đó đệ tử ngài dùng máy thu ghi âm lại, rồi
dịch ra Anh văn cho đăng lên báo “Kim Cang Bồ Đề Hải” thuở đó chỉ là tờ báo thô
sơ, chẳng được quy mô như bây giờ, nhưng nội dung rất hay.
Thuở ấy ông đang tuổi thiếu niên nên
tính háo thắng, xem trong báo có một số từ Hoa ngữ dịch sang tiếng Anh sai, nên
hạ bút viết thư gởi cho ngài Tuyên Hóa, bày tỏ đóng góp ý kiến phê bình. Nhiều
năm sau, ngài Tuyên Hóa tình cờ nhắc đến chuyện này, ngài mỉm cười bảo ông :
- Con không viết bài cho báo, ngược lại còn hùng hổ phê bình chúng
ta một trận, nhưng mà phê bình đúng, chúng ta đều đã tiếp thu và chỉnh sửa cả rồi
đấy. Hòa thượng Tuyên Hóa tính rất khiêm cung, khiến ông càng khâm phục, tôn
kính và càng thấy mình quá nông cạn.
—]–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét