CHUYỆN TÌNH LAN VÀ DŨNG
Mối tình của Lan và Dũng đã trải qua
sáu năm, suốt thời gian sống chung, Dũng đối với Lan một bề yêu thương, sủng
ái; chàng chăm lo chu đáo từ vật chất đến
tinh thần. Lúc nào cũng hết lòng với Lan. Có lẽ Dũng đối với Lan quá tốt khiến
Lan trở nên cao ngạo, đối với Dũng, Lan không ngoan hiền và thường hay cáu gắt,
do ỷ vào sự cưng chiều của Dũng, Lan phát sinh tâm tham nhiều, tha hồ tiêu xài
hoang phí, lòng ích kỷ cũng gia tăng cùng với tính kiêu căng, Lan tự cho mình
là trung tâm vũ trụ. Chỉ cần có chút phật ý nhỏ thôi là nàng lớn tiếng quở
trách Dũng không tiếc lời và thường hay giận dỗi ôm đồ bỏ đi.
Suốt 6 năm chung sống, Lan luôn tái diễn
cảnh: Hễ giận là bỏ nhà ra đi, sau đó lại quay về. Như vậy không biết bao nhiêu
lần: Giữa Dũng và Lan cứ diễn mãi như thế: Chia tay rồi tái hợp, hợp rồi chia
tay… đây là chuyện xảy ra như cơm bữa trong tình sử của họ, riết rồi đôi bên đều
mệt.
Lần cuối cùng trong cơn tức giận, Lan
cũng diễn lại như cũ: Từ nhà Dũng nàng ôm đồ bỏ ra đi, vì muốn thoát khỏi bao
phiền não, thống khổ đang vây hãm; Lan quyết tìm đến Phật pháp và chính nhờ đây
nàng biết hồi tâm, thức tỉnh, phát sinh ý niệm sám hối, chịu thay đổi tu sửa.
Khi lương tâm đã hồi phục lại, Lan mới
nhìn ra những ưu điểm hiếm quý nơi Dũng và phát hiện rằng: Chàng đã hy sinh,
khoan dung, đã chăm lo cho mình biết là bao nhiêu!
Khi đã nhìn ra lỗi mình và thấy rõ những
đức tính hiếm quý nơi Dũng, Lan quyết định quay về, nối lại bản tình ca dang dở
với Dũng. Nhưng khi Lan quay về nhà Dũng
giống như bao lần trước đây thì thật bất ngờ: Tính Dũng xưa nay vốn luôn ôn nhu
hiền hậu, một bề nhường nhịn Lan, thế mà lần nầy Dũng bổng đổi thay hẳn! Chàng
cương quyết cự tuyệt Lan, không những cư xử đối với Lan như người lạ, mà ngay cả
khi bắt điện thoại, hễ vừa nghe đến tên Lan thì chàng phản ứng làm như mình gặp
phải ôn dịch và tỏ ra oán ghét Lan vô cùng! Tình cảm si mê say đắm thuở nào bây
giờ đây đã biến mất hoàn toàn nơi Dũng, chỉ còn lại thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn
phũ phàng.
Điều này khiến Lan bị sốc và vô cùng
suy sụp, nàng nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu được: Vì sao chàng trai xưa kia
đối với mình tình thâm nghĩa trọng, bây giờ lại có thể cư xử cực kỳ vô tình, lạnh
lùng sắt đá ngoài sức tưởng tượng như thế?
Sau
khi nhờ một vị có huệ nhãn, quán sát nhân quả của hai vợ chồng Lan và Dũng, thì
mới phát hiện ra câu chuyện nhân quả giữa hai họ như sau:
Cách đây khoảng 570 năm, Lan là cô gái
xinh đẹp, con của một gia đình bậc trung, cư ngụ ở một tiểu trấn nọ, còn Dũng
khi đó là một con heo trắng mập được gia đình Lan nuôi trong chuồng.
Thời đó còn theo nền lễ giáo phong kiến
nên con gái không được tùy tiện ra ngoài, do vậy mà Lan thường ru rú trong nhà,
được cha mẹ giao cho việc trông coi nhà cửa mà thôi. Do sống trong cảnh cô đơn
không ai bầu bạn, nên những khi buồn, Lan chỉ biết ra chuồng heo tỉ tê tâm sự,
trò chuyện cùng heo, vuốt ve và cho nó ăn. Lan đối với heo như bạn thân thiết,
là một cô chủ nhỏ hết lòng chăm sóc, yêu thương thú cưng.
Thời gian trôi qua, tình bạn giữa người
và vật càng thêm sâu đậm, đôi bên hiểu nhau tới không cần nói bằng lời. Mỗi
sáng Lan thường đến chuồng heo, gọi yêu: - Heo lười ơi, dậy chưa nào?
Heo tuy là súc sanh nhưng cũng hiểu ý
Lan. Mỗi khi nghe Lan gọi, trong lòng tràng ngập niềm hạnh phúc và nó thường
nũng nịu với cô chủ.
Nhưng khi đó Dũng chỉ là con heo, nhà
Lan không thể nuôi mãi suốt đời, vì vậy qua năm mới thì con heo bị gia đình Lan
làm thịt ăn.
Vì chuyện này, Lan buồn đến đổ bệnh,
nhưng do không muốn làm trái lời người nhà khi nghe khuyên là: “Chẳng nên bỏ bữa
khi năm mới đến”… thế nên Lan cũng miễn cưỡng ngồi vào bàn cùng bữa với gia
đình và không để ý là mình đã ăn một miếng thịt heo Dũng. Tuy chỉ ăn một miếng,
nhưng từ đó về sau, Lan cảm thấy chán ngán, không bao giờ muốn ăn thịt nữa (do
vậy mà đời này khi chứng kiến cảnh động vật bị làm thịt máu me tuôn dầm dề, thì
lập tức Lan hạ quyết tâm: Thề dứt trừ ăn mặn ngay. Đủ thấy hạt giống đã gieo
trong tàng thức, về sau thảy đều sẽ sinh
sôi nẩy mầm).
Phần con heo sau khi chết rồi, thần thức
nó ôm đầy oán hận đối với Lan và gia đình nàng. Vì Lan bất lực chỉ biết đứng
nhìn nó bị giết mà khóc.
Thuở đó Lan đã khóc rất thương tâm (nỗi
đau tràn nước mắt của đời trước quá sâu và ấn tượng…khiến nàng khắc tốt ghi
tâm, cho nên đời này Lan và Dũng chia tay hẳn rồi, thì liên tục trong mộng, chủng
tử buồn đau xa xưa liền trỗi dậy)…
Kết quả: Sau bao cuộc luân hồi thì cuối
cùng đời này Lan và Dũng gặp lại nhau, trở thành một đôi uyên ương yêu thương
quấn quýt. Do Lan kiếp xưa đối với heo Dũng hết lòng sủng ái nên thành là có
ân, vì vậy mà đời này (trong thời gian yêu nhau) Dũng đối với Lan tỏ ra sủng ái
gấp bội, đó là để báo ân xưa. Thế nhưng,
do quá khứ cuối cùng Dũng bị cả nhà Lan giết thịt nấu ăn, Lan do vì tình
người nhà nên đã có ăn một miếng thịt
Dũng (ăn ai tất nợ kẻ đó). Vì vậy mà Lan cũng thành thiếu nợ Dũng, thế
nên do nghiệp lực chiêu cảm, dắt dẫn, ngay lần cuối cùng Lan rời bỏ Dũng ra đi
rồi lại khởi ý muốn quay về, thì lúc này Dũng đã thay đổi: Biến thành người tàn
nhẫn lạnh lùng, là vì Dũng đã đền đáp hết ân nghĩa với Lan. Nếu như vào thời
quá khứ, Lan không ăn một miếng thịt của Dũng, thì có lẽ câu chuyện này sẽ có một
kết cục khá đẹp hơn…
Bây giờ Lan chỉ còn biết nuối tiếc, lặng nhìn hạnh phúc tan vỡ, những
ngày tháng được cưng chiều yêu thương nay đã vuột khỏi tầm tay và trở thành xa
vời tựa như giấc mộng, trong lòng đau khổ vô cùng. Nàng càng hối hận hơn vì kiếp
xưa mình đã ăn thịt Dũng, lại càng hối hận vì đã không biết trân quý hạnh phúc
đang có (không cư xử phải phép khi được Dũng hết dạ yêu thương, chăm sóc hy
sinh cho…), nàng toàn tự kiêu, ỷ lại; chỉ biết đáp lễ bằng tính cáu gắt, nóng nảy,
cư xử quá ích kỷ xấu xa…và cuối cùng nàng đã để vuột mất người bạn trai tốt nhất
của đời mình.
Kết luận: Mong rằng từ đây Lan biết
thành tâm sám hối những nghiệp xấu ác đã tạo trong quá khứ, thực lòng thay đổi
tu sửa, kiên trì lập hạnh tích đức, siêng năng tinh tấn tụng kinh hồi hướng cho
Dũng, để hóa giải mối oán hận vượt thời gian này./.
(Trích: Nơi mẹ tôi đến- Báo Ứng tập
7- Hạnh Đoan dịch)
Phật giáo dạy có luân hồi, nghiệp báo, khuyên mọi người bỏ ác làm lành kết thiện duyên xa ác duyên. Cơ Đốc giáo tin linh hồn vĩnh sinh. Những tín người khác cũng vậy, đều khuyên con người hướng thiện. Quá trình chuyển kiếp luân hồi chứng minh rằng: nhục thể thay tới đổi lui, nhưng hồn phách luôn vĩnh sinh trong bao cuộc luân hồi chuyển thế. Hy vọng mọi người tin vào nhân quả, nghiệp báo mà bỏ ác làm lành, để tự thân được an lạc xã hội được bình an.
—]–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét